CHƯƠNG 273: SAO CÔ TA NHẪN TÂM RA TAY CHỨ.
Nếu như anh không nói, có thể thật sự tôi đã quên mất chuyện này.
Hơn nữa, tôi vẫn luôn cho rằng những gì mà Lục Nguyên Đăng nói chỉ là nói đùa, sao có thể cho là thật chứ?
“Tổng giám đốc Lục, chỉ là nói đùa thôi, không cần phải cho là thật.” Tôi cười, nhưng trong lòng vô cùng chua xót và khổ sở.
Lục Nguyên Đăng làm chuyện gì cũng luôn dựa vào bệnh viện của mình, từ trước đến giờ chưa từng hỏi tôi có đồng ý hay không, Nhưng kết hôn với tôi, anh không cảm thấy thật nực cười sao?
“Tôi rất nghiêm túc.” Người đàn ông thấp giọng nói.
“Nghiêm túc?” Tôi cười khẩy nhìn Lục Nguyên Đăng: “Vậy bây giờ anh đang làm gì? Là cầu hôn hay là ép hôn? Ngay cả cỡ ngón tay của tôi cũng không biết, anh cảm thấy anh có bao nhiêu phần nghiêm túc?”
Tôi lắc lắc chiếc nhẫn trên tay, để tay rủ xuống. Chiếc nhẫn kia dễ dàng tuột khỏi tay tôi lại rơi xuống đất. Chỉ là lần này lăn đến chỗ thùng rác cách đó không xa.
Theo tôi thấy, chiếc nhẫn này không khác gì rác thải.
“Em gầy rồi.”
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, ánh mắt Lục Nguyên Đăng nhìn tôi lại mang theo một chút đau lòng.
Đương nhiên là tôi đã gầy đi, tôi vốn là người có dáng người mảnh mai, giảm 5 kg, bây giờ quả thật chính là da bọc xương. Hơn nữa tôi gầy như thế này chính là nhờ người đàn ông trước mặt.
Nếu như không phải anh tàn nhẫn giết hại con tôi, sao tôi có thể thành cái dáng vẻ nhếch nhác này chứ?
“Lục Nguyên Đăng, anh không cần giả vờ trước mặt tôi. Mặc dù tôi không biết anh làm vậy với mục đích gì, nhưng thật sự là không cần thiết. Tôi hận anh đến tận xương tủy, cho dù có chết tôi cũng không thể kết hôn với anh.”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười. Sự thù hận trong lòng lại trào dâng.
“Ninh Khanh, rốt cuộc em muốn thế nào!”
Giọng nói của Lục Nguyên Đăng cao hơn một chút, trên mặt cũng là sự tức giận không thể kiểm soát được.
Tức giận rồi?
Anh vẫn còn liêm sỉ để tức giận?
“Tôi nói, muốn anh chết. Nếu có bản lĩnh thì anh hãy chết trước mặt tôi, nếu không đừng đến làm phiền tôi nữa!”
Lạnh lùng nói với Lục Nguyên Đăng xong, tôi lập tức đi lên tầng.
Phía sau vang lên giọng nói đầy chắc chắn của Lục Nguyên Đăng.
“Ninh Khanh, em không chạy thoát được đâu.”
Chạy trốn? Tôi đã trở về chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ trốn!
Sự xuất hiện của Lục Nguyên Đăng khiến tôi hoàn toàn bối rối. Ngày hôm sau tâm trạng vẫn rất tệ, tôi xin nghỉ không đi làm, thay quần áo đi đến trung tâm thành phố để dạo phố giải tỏa tâm trạng.
Nói đến cũng là oan gia ngõ hẹp, chỉ uống một cốc cafe cũng có thể chạm mặt Quý Vương Nhung. Nhưng, cô ta không nhìn thấy tôi, hơn nữa cô ta đang vật lộn với một đứa bé ở trong xe đẩy trẻ em.
Đứa bé khóc rất nhiều, lông mày của Quý Vương Nhung cũng nhíu chặt lại, trông có vẻ rất khó chịu.
Không lâu sau, điện thoại của cô ta vang lên, cô ta ngồi ở đó nhận điện thoại.
Tiếng khóc của đứa bé ngày càng lớn, ngay cả tôi nghe thấy cũng rất đau lòng. Có lẽ là vì tôi đã mất đi một đứa bé, vì vậy mới cảm thấy đau lòng như vậy.
“Đủ rồi, không được khóc nữa.”
Quý Vương Nhung cúp điện thoại quay đầu lại, tức giận nhìn đứa bé, đưa tay ra tát đứa bé hai cái.
Trái tim tôi nghẹn lại
Sao có thể đối xử với trẻ con như vậy chứ? Một đứa bé nhỏ như vậy, còn là máu thịt của cô ta, sao cô ta có thể nhẫn tâm ra tay như vậy chứ? Tôi muốn làm mẹ mà không có cơ hội, nhưng Quý Vương Nhung lại không biết trân trọng đứa bé này như vậy, trong lòng tôi vô cùng khó chịu.
Đứa bé bị tát hai cái, khóc càng to hơn.
Có người từ cửa đi vào, đi về phía Quý Vương Nhung, bế đứa bé lên ôm vào lòng thân mật dỗ dành.
Người kia là Quý Long!
Nhìn bộ dạng bây giờ, có lẽ là Quý Vương Nhung đưa đứa bé đến gặp Quý Long, một nhà ba người đoàn tụ.
Tôi chột dạ tránh sang một bên, bí mật theo dõi hành vi bên kia.
Rõ ràng là tôi nắm được hành vi phạm tội hiện tại của họ, tại sao tôi lại chột dạ thành như thế này?
Quý Long dịu dàng nói chuyện với Quý Vương Nhung, nhưng Quý Vương Nhung lại làm ra dáng vẻ hờ hững, cả quá trình đều làm mặt lạnh.
Tôi ở bên này rất nhanh đã giải quyết xong cốc cà phê, ánh mắt nhìn trộm về phía bên kia.
Lúc này, tôi cảm thấy mặt bàn rung chuyển dữ dội, cà phê trong cốc cũng có nhịp điệu lắc theo.
Mọi người đều hoảng loạn, tất cả đều chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lên: “Động đất.”
Quý Long cũng kéo Quý Vương Nhung nhanh chóng chạy ra ngoài, tôi cũng không dám ở lại lâu, lấy túi xách chạy ra ngoài.
Vô tình liếc nhìn chỗ Quý Vương Nhung ngồi lúc trước, lại phát hiện xe đẩy vẫn ở đó, đứa nhỏ vẫn đang ở trong xe đẩy!
- Trước
- Tiếp
Đọc nhanh tại Vietwriter.net