CHƯƠNG 222: KHÔNG DÁM CÓ Ý NGHĨ QUÁ PHẬN
Lúc này, tôi thấy Lục Nguyên Đăng dường như điên rồi, nếu không làm sao có thể nói ra những lời như vậy được?
Anh muốn kết hôn với tôi? Tôi thật lòng cảm thấy vô cùng buồn cười.
Ngoài việc muốn chơi tôi, tôi thật sự không nghĩ ra được khả năng nào khác!
"Anh đừng đùa nữa, anh và Quý Vương Nhung hai vợ chồng Tình thương mến thương, dự là qua tám đời cũng sẽ không ly hôn. Thêm nữa, nếu thật sự ly hôn cũng không thể nào mà kết hôn với tôi được. Tôi người này biết tự mình hiểu lấy, hiểu rõ chính mình có mấy cân mấy lượng."
Tôi nở một nụ cười rực rỡ với Lục Nguyên Đăng, nhưng cay đắng trong lòng chỉ mỗi mình tôi hiểu.
Tôi yêu anh, yêu đến nỗi không kìm chế được, yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa. Nhưng kết hôn với anh là việc mà tôi không dám nghĩ tới.
Lục Nguyên Đăng đột nhiên nói như vậy, tôi chỉ có thể nghĩ đến lý do duy nhất đó chính là anh đang thử lòng tôi. Thử xem tôi có ý nghĩ không an phận nào hay không, có phải có ý muốn không nên có với anh hay không.
Biết rất rõ Lục Nguyên Đăng là độc dược mà tôi không đụng đến được, cho nên dù yêu thắm thiết tôi cũng chỉ sẽ để phần tình cảm này chôn giấu trong lòng.
Nếu không tự mình hiểu lấy thì cách cái chết cũng không xa.
Lục Nguyên Đăng cười nhìn về phía tôi, tôi không hiểu thấu được nét mặt của anh nhưng lại thấy trong lòng hoảng hốt.
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, tôi cảm thấy da đầu chợt tê dại.
"Ninh khanh, nếu lời tôi nói là thật thì sao? Nếu có một ngày tôi Ly hôn với Quý Vương Nhung thì sao?" Anh ân cần vuốt tóc tôi, lời nói sâu xa thăm thẵm.
Tôi cười thản nhiên rồi nói khẽ: “Người đó không phải là tôi. Lục Nguyên Đăng, giữa chúng ta là chuyện không thể nào. Thật ra anh biết rõ hơn so với tôi không phải sao? Nếu tôi dám có suy nghĩ với anh, chỉ sợ đến cuối cùng ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết. Cho nên tôi nghĩ điều anh nói với tôi chắc chắn không phải là lời thật lòng."
Trong lòng mặc dù biết rõ tất cả, nhưng khi nói ra như vậy tôi cảm thấy giống như đã đâm mấy chục nhát dao vào người, vô cùng khó chịu.
"Là thật hay là giả, ngày nào đó em sẽ biết được." Tay Lục Nguyên Đăng dừng lại, đôi mắt giống như muốn nhìn thấu người tôi: “Có điều, tôi không thích dáng vẻ tự mình hiểu lấy này của em. Mơ mộng là điều cần có, lỡ đâu gặp may thì sao?"
Ẩn ý nói xong câu đó, Lục Nguyên Đăng đi lên lầu.
Tôi đứng tại chỗ cười cay đắng.
Sợ là chỉ có thể gặp may thì Lục Nguyên Đăng mới có thể kết hôn với tôi?
Chỉ là sự trêu đùa lần này của anh khiến lòng tôi rối bời. Nhưng điều kiện thật sự anh muốn là gì lại chưa nói ra.
Vì mẹ tôi đang ở thành phố Phùng, thêm vào đó Lục Nguyên Đăng xem chừng, tôi muốn rời đi là chuyện không thể nào.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, ngày hôm sau tôi về công ty.
Quả nhiên, ánh mắt mọi người nhìn tôi vẫn kỳ lạ đến không chịu được như cũ.
Biết phong ba bão táp của sự việc nọ vẫn còn chưa đi qua.
Tôi cũng muốn biết đã đến mức độ nào bèn lấy điện thoại di động ra lướt xem, mới phát hiện trong mấy ngày bị nhốt, thế giới như bị lệch khỏi vĩ đạo.
Khá nhiều tin liên quan đến tôi đều bị đào bới ra. Thậm chí Quý Vương Nhung còn đi làm giám định tinh thần, nói là do bị tôi kích thích mà mắc bệnh tinh thần nghiêm trọng.
Tôi khóc không ra nước mắt, Lục Nguyên Đăng sớm đã nói cho tôi biết bệnh của Quý Vương Nhung là bởi vì anh mà có, sao giờ lại liên quan đến tôi.
Dư luận hiện đang nghiêng về một bên, cư dân mạng đều đang đồng tình với Quý Vương Nhung. Mà tôi như trở thành chuột chạy qua đường.
Tôi nghĩ, đây chính là mục đích của Quý Vương Nhung, muốn lợi dụng nước bọt của cư dân mạng dìm chết tôi.
- Trước
- Tiếp
Đọc nhanh tại Vietwriter.net