"Rắc rối rồi..." Ba sĩ quan chuẩn bị đi cứu viện Đại Bồ, lúc này vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Lính Đại Hùng nổi danh hiểu chiến. Mặc dù ba người họ không sợ đối thủ, nhưng rất khó để họ thoát ra nếu họ bị cuốn vào lúc này.
Không đợi người Thiết Ưng suy nghĩ lâu, ba người Đại Hùng nhảy vọt từ dưới biển lên, tiến về phía người Thiết Ưng. Hai bên giao chiến kịch liệt, sóng biển cuộn tung lên tận trời.
Tình hình đã đến thời điểm mà mọi tính toán, thủ đoạn và con át chủ bài của các bên đều đã hiện ra rỗ mồn một Trên chiến trường biên giới, lực lượng biên phòng và lính mới của Việt Nam với tổng cộng hai mươi nghìn quân, đang điên cuồng tấn công các căn cứ điểm của quân đội Hùng Sư, Ngân Xà và Thiết Ưng. Đại Gia đã phong tỏa biên giới, và đặc biệt duy trì mức độ cảnh giác cao với Hùng Sư. Đại Tây thì đang chìm trong tang tóc đau thương.
Và hiện tại trong cuộc chiến ở chiến trường biên giới, Việt Nam có bốn vị đại tướng lão luyện là Yến Phương Bắc, Tôn Tề Thiên, Trần Bát Hoang và Lục Vô Cực. Vì vậy về cơ bản là Việt Nam giành chiến thắng chỉ còn là vấn đề thời gian. Và bây giờ nơi duy nhất có thể thay đổi là chiến trường Đại Bồ.
Điều đáng nói là không còn ai để tâm đến điện
Thiên Thần vượt đường xa vạn dặm bất ngờ tấn công Đại Gia, và sau khi binh lính của điện Thiên Thần rút khỏi lãnh thổ Đại Gia thì không biết họ đang đi về đâu.
Cho nên vào lúc này, cả thế giới hầu như đều đổ dồn sự chú ý về chiến trường Đại Bồ. Hiện tại đường đi cứu viện của quân đội Thiết Ưng và Ngân Xà đã bị phong tỏa. Tình hình ở trụ sở bộ quốc phòng Đại Bồ càng trở nên rối ren hơn. Mặc dù bốn vị trưởng lão Việt Nam rất mạnh, nhưng không chối chọi nổi quân Đại Bồ đông đảo! Vì vậy, tại thời điểm này, cuộc chiến Đại Bồ đang trong thể hòa.
Tại trụ sở bộ quốc phòng Đại Bồ, đại trưởng lão Tần Võ, đã đánh lui sĩ quan giai đoạn đầu tầng thứ chín cấp để bằng một cú đấm, và chém chết một lính tầng thứ bảy. Nhưng ngay sau đó, viên sĩ quan bị đại trưởng lão đánh lui lại xông tới. Anh ta lao về phía đại trưởng lão với ý chí quyết tâm giết cho bằng được. “Giết!” Viên sĩ quan Đại Bồ lúc này đã liều mạng, bất chấp mình mẩy đầy những vết thương nhưng vẫn không chịu lui.
Đại trưởng lão nhíu mày, hừng hực sức chiến đấu, vung thanh kiếm dài lao về phía đối thủ. Sự cứng đầu của đối phương cũng vượt xa dự tính của đại trưởng lão.
Lúc này, không chỉ có đại trưởng lão bị đối thủ đeo bám, mà ba vị trưởng lão còn lại cũng bị đám lính
Đại Bồ quấn lấy. Đám người kia lao về phía họ một cách liều lĩnh. Bất cứ khi nào ba đại trưởng lão muốn chém giết thì lại có một hoặc hai tên lính xông tới và tự nổ tung! Đây là trận chiến bảo vệ quốc vận, quân đội Đại Bồ giờ phút này chỉ biết liều mình, cũng không màng đến sống chết nữa. Nhưng vô ích, ngay cả khi cuộc chiến đang diễn ra căng thẳng, nhưng theo thời gian, mỗi lần đẩy lùi viên sĩ quan kia đại trưởng lão vẫn có thể dễ dàng giết chết một tên lính khác.
Đối phương cũng biết rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì cuối cùng họ sẽ chết ở đây. Lúc này đại trưởng lão Tần Võ là người duy nhất có sức chiến đấu đỉnh cao tầng thứ chín cấp Đế ở đây. Nếu ông ta không chết, thì mọi người trong bộ quốc phòng Đại Bồ sớm muộn cũng chết. Và nếu muốn nghiền nát một người có sức mạnh tầng thứ chín cấp Đế thì cần ít nhất bốn người cùng phối hợp.
Viên sĩ quan Đại Bồ tận mắt nhìn thấy Đại trưởng lão của Việt Nam chém chết một tên lính cấp đế khác, đôi mắt anh ta tràn ngập đau thương. Nhưng anh ta chẳng thể làm gì. Giờ đây, quốc vận của Đại Bồ đã bị tiêu diệt, và khả năng duy nhất họ có thể khôi phục lại quốc vận là giết hết mấy vị trưởng lão Việt Nam đang có mặt ở đây. Nên dù phải lấp đầy mạng người để trì hoãn thời gian họ cũng không quan tâm nữa. Mời bạn đọc truyện tại TruyệnVietwriternet
Tương tự, bốn trưởng lão của Việt Nam tiếp tục chiến đấu với niềm tin rằng họ sẽ nuốt chửng được quốc vận của Đại Bồ. Hai bên tham chiến đều là những người xa lạ với nhau, nhưng giờ đây khi chiến đấu vì quốc vận, không ai chịu lùi bước.
Từng giây từng phút trôi qua, quân đội Đại Bồ ngày càng yếu đi, bởi theo thời gian, tất cả lính dưới tầng thứ tám cấp để đều đã bị đại trưởng lão giết chết. Giờ phút này, chỉ còn lại một sĩ quan tầng thứ chín cấp để bị thương đầy mình, cùng ba sĩ quan tầng thứ tám..
Cùng lúc đó, ba vị trưởng lão của Việt Nam đều bị thương nặng. Hơi thở của họ đang yếu dần. Nhưng ngay cả khi như vậy thì chiến thắng đã hoàn toàn nghiêng về phía Việt Nam. Và bạn biết đấy, từ khi bắt đầu trận chiến đến giờ chỉ có ba phút trôi qua,
Là sĩ quan tầng thứ chín duy nhất của Đại Bồ còn sót lại, nỗi buồn trong mắt anh ta càng thẩm đậm hơn. Bởi vì, anh ta đã sắp không trụ vững được nữa, có thể sẽ không thể đợi được tới khi quân tiếp viện đến nơi. "Quân đội Thiết Ưng, Ngân Xà thật tàn nhẫn! Nếu như Đại Bồ của chúng ta diệt vong, các người còn có thể làm gì!" Lúc này, viên sĩ quan Đại Bồ thầm nguyền rủa điên cuồng. Thật ra thì anh ta đã hiểu lầm, vì trên thực tế, Thiết Ưng và Ngân Xà có cử quân đến để giúp đỡ họ. Nhưng giữa đường đã bị Mãnh Hổ và Đại Hùng chặn lại. "Ba ông giữ chân anh ta trong vài giây. Để tôi giết sạch ba tên kia. Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau giết gã!" Đại trưởng lão nói với ba vị trưởng lão còn lại.
Nhưng Đại trưởng lão không biết rằng lúc này, viên sĩ quan Đại Bồ cảm thấy mình sắp không thể sống sót, anh ta cũng ra lệnh giống như đại trưởng lão. Thiết Ưng ta muốn liều mình giết chết một hai vị trưởng lão Việt Nam. "Giết!" “Giết!”
Hai bên đồng loạt hét lên và lao về phía nhau rất nhanh. Nhưng đôi bên chưa đụng độ thì đã có hai hộ pháp đột nhiên xuất hiện.
Sau khi bất thình lình xuất hiện, bọn họ thở dài, hừng hực khí thế. Trong phút chốc, hai bên chuẩn bị lao vào nhau đã bị tách ra.
Khi đại trưởng lão nhìn thấy hai hộ pháp bỗng xuất hiện, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm. Những hộ pháp liên tục phá vỡ các quy tắc! Trái ngược với đại trưởng lão, viên sĩ quan Đại Bồ đang bị thương nặng tỏ ra vui mừng khôn xiết.
Bởi vì... họ đã được cứu. "Đại trưởng lão Tần Võ, hãy dừng cuộc chiến ở đây thôi. Ông đã tiêu diệt một Đại Tây rồi. Thiết Ưng Tiêu Thiên Sách của điện Thiên Thần cũng đã phá hủy Đại Gia. Các ông thẳng trận này rồi. Đừng tạo thêm nghiệp nữa. Dừng tay lại đi thôi." Một hộ pháp thở dài, nói với các vị trưởng lão.
Trưởng lão hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm hộ pháp đột nhiên xuất hiện, trầm giọng nói: “hộ pháp, các ông có biết mình đang làm gì không? Các ông đang can thiệp vào cuộc chiến của các Chính phủ! Và bởi vì sự can thiệp của các ông, mà rất có thể viện trợ của Đại Bồ sẽ đến." hộ pháp lắc đầu nói: "Họ không tới được, nên chúng tôi mới xuất hiện... Nên.." "Hừm! Mẹ kiếp! Nên cái mả tổ nhà các người!" Lần này hộ pháp còn chưa nói hết câu thì nhị trưởng lão Lưu Triệt đã hét lên ngắt lời đối thủ.
Nhị trưởng lão liếc mắt, sát ý đầy mình, chậm rãi nói: "Một trăm năm trước, những kẻ này giày xéo lãnh thổ của chúng tôi, tàn sát người dân của chúng tôi. Bao gia đình tan nát. Lúc đó thì các ông đang ở đâu?"
Nhị trưởng lão tiếp tục tiến lên một bước, nói: "Mấy chục năm trước, người Việt Nam bị họ chèn ép thì các ông đang ở đâu? "Bây giờ, chúng tôi sắp giành chiến thắng thì các ông lại xen vào. Ha ha... Thứ hai mặt! Đây là cái cách mà các ông gọi là bảo vệ quy tắc? Tránh đường ra ngay! Nếu không đừng trách chúng tôi đánh bom san bằng trụ sở của các ông” Nhị trưởng lão không hề nhân nhượng. Vietwriternet website cập nhật truyện nhanh nhất
Khi nhị trưởng lão Lưu Triệt nói xong, hộ pháp cau mày. Ông ta liếc mắt nhìn viên sĩ quan Đại Bồ mình đầy thương tích: "Này anh, Đại Bồ của các anh đã bại trận. Phải cắt một nửa quốc vận để bồi thường cho Việt Nam. Đồng ý hay không?"
Viên sĩ quan Đại Bồ gật đầu nói: "Được! Cắt một nửa quốc vận! Bồi thường cho Việt Nam!" hộ pháp gật đầu, nhìn đại trưởng lão chậm rãi nói: "Thưa ông Tân Võ, ông hãy mang một nửa quốc vận của Đại Bồ đi, cuộc chiến này dừng lại ở đây? Có được không?"
Đại trưởng lão không trả lời mà trừng mắt nhìn ông ta và nói: "Thưa ông, ông có biết việc mình đang có ý nghĩa gì không?"
Bị đại trưởng lão nhìn chằm chằm, mặt ông ta liền biển sắc. Phải, ông ta biết. Trong thế giới ngày nay, khi mà quân đội các nước giao tranh, lý do tại sao họ được phép đứng ở vị trí trên cao là do những bản hiệp ước đã được ký kết. Trong mọi trường hợp, hộ pháp, không được phép tham gia vào cuộc chiến của chính phủ các nước. Một khi đã tham gia vào, nghĩ là góp mặt trong cuộc chiến, và bất kể người đó là ai cũng sẽ bị trục xuất khỏi tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả. hộ pháp vừa lên tiếng này hiểu rõ, nhưng nhiều thập kỷ sinh sống ở Đại Bồ, khiến ông ta có tình cảm sâu sắc với quốc gia này mới không đành lòng ra mặt ngăn cản. Và hiện tại, ông ta đã phá vỡ các quy tắc. hộ pháp trầm tư không nói. Đại trưởng lão dừng lại, sau khi nhìn sâu vào đối phương, ông ta nói: "hộ pháp không tham gia vào cuộc chiến giữa các chính phủ! Một khi tham gia, thì sẽ bị trục xuất khỏi tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả. Nặng thì bị đội chấp pháp hành hình! Tất nhiên điều đó còn tùy thuộc vào mức độ quan trọng của vấn đề. Và hiện tại, ông dẫn theo đồng đội của mình tham gia vào cuộc chiến quốc vận giữa hai chính phủ. Chuyện này... đã đi quá xa rồi." hộ pháp mặt lại biến sắc. Khi ông ta định nói điều gì đó thì đột nhiên nhị ba vị trưởng lão rút thanh kiếm dài, lao về phía viên sĩ quan Đại Bồ bị thương nặng. "Dừng lại!" Hai hộ pháp đứng ở giữa cũng không do dự nữa, trực tiếp lao ra, đẩy lui ba vị trưởng lão khiến họ phụt máu. "Việt Nam hãy rút lui đi!! Nếu không, là chọn cái chết!" hộ pháp vừa ra tay ngăn cản hét lên với Đại trưởng lão.
Khóe miệng ba vị trưởng lão rướm máu, hai mắt đỏ sọc, tay cầm kiếm dài run rẩy, sắc mặt đại trưởng lão trắng bệch. Hai hộ pháp này, liều mạng giúp Đại Bồ, khiến lửa giận trong lòng họ đang lên đến cực điểm.
Bởi vì.. nếu không phải do những hộ pháp này lao vào cuộc chiến, thì hôm nay, sau khi quân cứu viện của Thiết Ưng Ngân Xà bị chặn đường, Việt Nam đã giành chiến thắng!
Bốn vị trưởng lão Việt Nam đều tràn đầy tức giận, đám binh lính ít ỏi còn sót lại của Đại Bồ cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Khi đại trưởng lão Tần Võ định lên tiếng thì ông đảo mắt, sau đó trực tiếp cầm thanh đao dài lao vào hộ pháp kia. Cùng lúc đó, hộ pháp kia cũng rút kiếm ra xông tới giết Tần Võ. Tay bảo vệ quy tắc theo sau cũng giơ kiếm đòi giết đại trưởng lão. Đúng lúc này, bất ngờ xảy ra. Khoảng không phía sau hộ pháp đi theo kia nổ tung. Tiêu Hạo Thiên trong bộ đồ đen tay cầm kiểm đột ngột xuất hiện phía sau hộ pháp. "Không!" Cảm giác được sát ý lạ thường phía sau, anh ta sợ chết khiếp, quay đầu lại thì đã quá muộn, đành phải vung kiếm chém ngược về phía sau. Nhưng ngay sau đó, tiếng kiếm gãy vang lên, thanh kiếm của hộ pháp bị đánh gãy. Tiêu Hạo Thiên đã chẻ anh ta làm đôi chỉ bằng một nhát kiếm.
Sau tiếng gầm thét, người Tiêu Hạo Thiên đẫm máu, anh cầm thanh kiếm trong tay, nhìn chăm chăm vào hộ pháp đang chống lại đại trưởng lão. Chớp mắt Tiêu Hạo Thiên đã hừng hực khí thế.