Mục lục
Sự trở lại của chàng rể vô dụng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Con gái cầu cứu



“A lô, ba ơi, là ba sao? Ba có thế tới cứu Thúy Hồng và mẹ
không? Bọn họ đánh Thúy Hồng, Thúy Hồng rất đau, Thúy.

Hồng rất sợ… Mẹ cũng bị bọn họ mang đi rồi… Ô ô ô.



“Bạn nhỏ, có phải cháu gọi nhầm số rồi hay không?”

“Không có, số điện thoại này là mẹ nói cho con biết. Mẹ con
tên là Cao Ánh Vy, chú là ba con Tiêu Hạo Thiên đúng không?
Ba ơi, ba mau đến đây cứu con, con không nói nhiều được, kẻ
xấu đã đến chỗ Thúy Hồng rồi, ba mau tới nhanh đi… A, tôi

Tôi không có gọi điện thoại, tôi… Tôi không dám… Rầm.

Đây là cuộc gọi Vô cùng ngắn ngủi mà Tiêu Hạo Thiên nhận
được khi đang ở chiến trường tại Tây Á. Anh vừa dẫn theo đội
dưới trướng tiêu diệt thế lực ngầm lớn nhất trên thế giới, tố
chức Báo Đen! Lúc anh đang hút điểu thuốc lá thì nhận được
một cuộc điện thoại của một cô bé. Tiêu Hạo Thiên vốn nghĩ
răng đối phương gọi nhầm số, nhưng khi cô bé khóc nức nở nói
ra tên của anh và Cao Ánh Vy, thì cả người anh trở nên run rẩy!
Mà đến khi anh gọi lại thì điện thoại đã mất kết nối. Hơn nữa
những giây cuối cùng có giọng nói vang lên trong điện thoại,



dường như anh nghe thấy cô bé bị người ta đánh, điện thoại

cũng bị người ta ném vỡ.

Âm… Cơn giận trong người Tiêu Hạo Thiên trào dâng, sau
đó anh không hề do dự mà dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới phía
dưới núi. Anh leo lên một chiếc xe việt dã quân dụng, mà mấy

người cấp dưới của anh cũng vọt lên xe.

Lái xe, nhanh nhanh nhanh! Dùng tổc độ nhanh nhất chạy

tới Việt Nam cho tôi! Điều tra cho tôi, tìm vị trí hiện tại của số
điện thoại này, nhanh, nhanh lên!” Sau khi Tiêu Hạo Thiên lên
xe, anh vội vàng hét lớn với hai người cấp dưới. Mà lúc đang
nói, hốc mắt của Tiêu Hạo Thiên đã đỏ bừng, hai hàng nước.

mắt không thể kiềm chế được mà chảy ra!

Hai tướng sĩ ngồi phía trước thấy Tiêu Hạo Thiên đã rơi
nước mắt, trong lòng vô cùng chẩn động. Bọn họ không chút
do dự, một người lái xe, một người vội vàng tiến hành định vị
dãy số điện thoại mà Tiêu Hạo Thiên đưa tới. Trong chốc lát,
hai chiếc xe Jeep quân dụng chạy tới tốc độ mấy trăm dặm,
giống như một mũi tên, tập kích bất ngờ về phía tây của Việt

Nam.

Lúc này, Tiêu Hạo Thiên ngồi trên ghế sau của xe việt dã
thứ nhất đang run rẩy, hơi thở vội vàng, trong khoảnh khắc tất
cả cảm xúc trong lòng đều bùng nố, Nước mắt chảy xuống

không thể kìm lại được!

Bây giờ anh có thể chắc chắn rằng cô bé gọi điện cho anh

khóc thút thít chính là con gái của anh, là con gái ruột của đại
ca tố chức Thiên Thần, chiến thần số một của Việt Nam, Tiêu
Hạo Thiên! Mà bây giờ cô con gái anh chưa từng gặp mất lại bị

người ta đánh!

“A… Tiêu Hạo Thiên không nhịn được kêu lên một tiếng.
kêu thảm thiết! Trong âm thanh kia xen lẫn đau thương ngập

trời và tự trách!

Mà giờ phút này, tướng sĩ lái xe ở phía trước nghe tiếng kêu
thảm thiết của Tiêu Hạo Thiên, trong lòng càng rung động dữ

dội, lại tăng tốc nhanh hơn.

Ầm… Khí thế của Tiêu Hạo Thiên xông thẳng lên trời. Bây.
giờ đây, ngay cá mây trên trời đêm cũng đang nhường đường
cho anh. Sự tức giận của Tiêu Hạo Thiên từ trong lòng bùng
lên

Tiêu Hạo Thiên chính là người thừa kế bí mật của nhà họ.
Tiêu quyền quý ở Hà Nội. Nhưng sáu năm trước, đột nhiên mẹ
ruột của anh chết vì bệnh, mà anh chưa được thừa kế đã bị mẹ
kế đuối ra khỏi nhà. Ngày hôm đó toàn bộ Hà Nội long trời lở

đất, Tiêu Hạo Thiên muốn trả thù nên đi tìm vợ chưa cưới nhà





quyền quý ở Hà Nội, nhưng đối phương lại xé bỏ hôn ước trước.

mặt anh, đồng thời đuối anh ra khỏi nhà. Trong tuyệt vọng, Tiêu
Hạo Thiên rời Hà Nội ngay trong đêm, xuôi nam đến Sài Gòn đi
tìm người bạn thân nhất nhờ giúp đỡ. Nhưng không nghĩ đến

người bạn thân khi xưa lại trở mặt với anh, đồng thời lại phái

người đuổi giết anh.

Năm đó, Tiêu Hạo Thiên nghênh đón khoảng thời gian tối
tăm nhất trong cuộc đời. Đột nhiên bị đuổi ra khỏi dòng họ, bị
hủy hôn bởi người mình yêu lúc xưa, bị anh em tốt nhất bỏ độc.
đuổi giết! Ngay sau đó anh lại đến thành phố Hải Phòng lánh

nạn, anh đã có suy nghĩ tự sát, thế lực của kẻ địch quá lớn, anh



không có cách nào chống lại được. Mà liên tục bị đả kích cũng.

đã phá hủy hoàn toàn niềm tin của anh.

Vi vậy vào một đêm của sáu năm trước, Tiêu Hạo Thiên bị
trúng độc, lại vừa bị thương rất nặng, anh đứng ở bên bờ sông
của thành phố Hải Phòng, nhìn nước sông cuồn cuộn bên dưới,
anh nhảy xuống tự sát. Nhưng điều anh không ngờ được là anh
được một cô gái đi tắn bộ bên bờ sông cứu giúp, cô gái kia
chính là Cao Ánh Vy.

Khi đó, Cao Ánh Vy vừa mới tốt nghiệp đại học, cô tràn đầy
chờ mong với thế giới này, cô xinh đẹp dịu dàng tuổi thanh xuân
phơi phới. Sau khi cô cứu Tiêu Hạo Thiên, cô bố trí cho anh ở
trong ngôi nhà mình thuê. Cô hết lòng chăm sóc Tiêu Hạo
Thiên, đồng thời cổ vũ anh, cũng bởi vì được Cao Ánh Vy cổ vũ,
làm Tiêu Hạo Thiên cảm nhận được sự ấm áp, nên anh và Cao.
Ánh Vy cũng trở thành bạn thân với nhau. Đến khi vết thương.

của anh lành hẳn, anh rời đi.

“Trên người Tiêu Hạo Thiên mang mối thù sâu nặng, sau khi
thương thế tốt lên anh rời khỏi Việt Nam đi chiến trường. Anh
muổn có quyền thế ngập trời để trở về báo thù! Vì thế anh chinh
chiến trên chiến trường đấm máu, cuối cùng sau năm năm, anh
đã thành lập Thiên Thần khiến cho thế giới run rấy. Dưới trướng,
của anh có Tứ Đại Thiên Vương, Cửu Đại chiến thần, vô số kẻ
mạnh thuộc về Thiên Thần! Anh đã có năng lực để báo thù!
Vốn là sau khi tiêu diệt tổ chức Báo Đen xong xuôi thì anh sẽ trở
về, nhưng lại đột nhiên nhận được điện thoại câu cứu của con

gái!

Tiêu Hạo Thiên nhớ lại tiếng kêu khóc sợ hãi đầy tuyệt vọng
của con gái, trong lòng anh nổi lên sự đau đớn và xót xa không
thế nào hình dung được! Con gái tên Cao Thúy Hồng, còn có cô

gái khi xưa cứu anh là Cao Ánh Vy!

“Khoảng thời gian kia, cuối cùng vẫn là anh làm tổn thương
em sao?” Tiêu Hạo Thiên vô cùng đau khổ, anh nhằm nghiền
hai mắt, hai dòng nước mất cháy xuống không thể kiềm chế.

được.

Năm đó, anh không chỉ bị thương năng còn bị trúng độc,
dân đến có lúc ban đêm anh không tỉnh táo, suy nghĩ hỗn loạn.
Đến nay Tiêu Hạo Thiên còn nhớ rõ, buối sáng hôm đó sau khi
anh thức dậy phát hiện cảm xúc của Cao Ánh Vy không đúng
lâm, hốc mắt cô đỏ hồng. Nhưng Tiêu Hạo Thiên chẳng nhớ gì

cả, anh có hỏi cô bị sao thế, Cao Ánh Vy lại nói không sao,

không sao cả.

Mà tối nay con gái của anh gọi cho anh một cuộc điện
thoại, cuối cùng anh mới hiểu rõ đêm đó anh đã xúc phạm Cao
Ánh Vy, xúc phạm cô gái đã cứu anh. Nhưng anh lại không ngờ

Cao Ánh Vy lại mang thai, đồng thời còn sinh đứa bé kia ra nữa.

Có thể nói Cao Ánh Vy là tia sáng trong cuộc đời của Tiêu
Hạo Thiên, khiến anh sống lại, anh nợ ân tình to lớn của cô. Lúc
đầu, Tiêu Hạo Thiên cũng muốn trở về đền đáp cho cô, bảo vệ
cô cả đời, anh biết Cao Ánh Vy chưa kết hôn. Nhưng anh lại

không biết Cao Ánh Vy còn sinh cho anh một cô con gái!

Cả đời Tiêu Hạo Thiên đã chịu đau khổ, từ nhỏ đã không
được dòng họ chào đón, người duy nhất khiến anh cám nhận
được sự ấm áp đó chính là mẹ ruột đã mất và Cao Ánh Vy. Tiêu
Hạo Thiên không cầm được nước mắt, hơn nữa khi nghĩ đến
con gái chưa từng gặp mặt kia, vô cùng sợ hãi mà gọi điện cầu

cứu anh, trong lòng Tiêu Hạo Thiên tràn ngập đau đớn vô tận.

“Chú là Tiêu Hạo Thiên là ba con sao?”

“Ba ơi, mau tới cứu Thúy Hồng và mẹ.
“Ba ơi, Thúy Hồng rất đau, rất đau…”
“Ba ơi, Thúy Hồng sợ, rất sợ…”

“Aaaaaaa a! Tăng tốc, tăng tốc, tăng tốc, tăng tốc!”

Tiếng cầu cứu của con gái quanh quẩn không ngừng trong đầu
Tiêu Hạo Thiên. Tính ra, bây giờ con gái chỉ mới hơn bốn tuổi

thôi, nhỏ như vậy, nhỏ như vậy a a a a a…

Giờ phút này Tiêu Hạo Thiên đã hoàn toàn điên dại, không
thế đè nén được sát khí trên người, bây giờ cả tăng mây trên

trời cũng đang nhường đường cho anh.

Con gái ruột của chiến thần số một, của đại ca tổ chức

Thiên Thần mạnh nhất, thế mà lại bị người ta bắt nạt như thế…

Chỉ mười mấy phút sau, đoàn người của Tiêu Hạo Thiên đã
đến sân bay quân dụng ở Thừa Thiên – Huế Việt Nam. Bọn họ.
dùng tốc độ nhanh nhất, lái máy bay chiến đấu bay về vị trí con

gái của anh đang cầu cứu, đi nhanh như tia chớp.

Chương 2: Ba của tôi là anh hùng

‘Đêm càng lúc càng khuya, thời gian trôi qua từng giây từng
phút. Trong lòng Tiêu Hạo Thiên nóng như lửa đốt, con gái ruột

chưa từng gặp mặt kia sợ hãi thế nào mới khóc thành như thể

Một tiếng trôi qua rất nhanh, đã mười một giờ khuya. Ở
ngoại ô thành phổ Huế, trong sân biệt thự rộng lớn, mấy tên du



côn lưu manh đang cầm gậy đánh một người phụ nữ đang nằm

rap trên mặt đất, Người phụ nữ bị đánh đến máu me khắp
người, liên tục kêu lên thám thiết. Mà ở phía xa có một cô bé
cao chưa đến một mét đang quỳ trên mặt đất, đau khố cầu xin

người áo đen ở cạnh mình.

“Chú ơi, cầu xin chú, cầu xin chú đừng đánh chị Hồng nữa
Không phải chị ấy đưa di đông cho con, là con trộm, là con
trộm, van xin chú đừng đánh nữa, đừng..° Cô bé quý trên mặt
đất khổ sở cầu xin người đứng đầu đám người kia, khóc đến
đôi mắt đỏ bừng, nửa bên mặt sưng to, quần áo trên người bị
giặt tới bạc màu, rách tươm, dính đây bùn đất, sắc mặt vô cùng



nhợt nhạt.



“Ö, dám mang di động vào, đánh chết cũng không vừa,

không biết quy tắc sao? Hửm?” Người áo đen bên cạnh cô bé

không hề bị lay động, vốn cũng không có ý để cho đàn em

dừng tay.

Sau đó, người áo đen nhìn cô gái tên Phương Hồng bị đánh
mà nói: “Mày có lòng tốt đúng không? Mày đừng quên thóa
thuận giữa chúng ta! Tao đã cho mày học phí học đại học,
nhưng con mẹ nó mày lại không biết sống chết lại đưa điện

thoại di động cho con nhóc chết tiệt kia! Nếu mày muốn chết

thì tao sẽ cho mày đạt được mục đích!

Cô gái tên Phương Hồng kia mới hai mươi tuổi, là sinh viên
đại học, được những người này tìm đến để trông coi cô bé.
Nhưng qua mấy ngày, cô ấy nhìn thấy đám người cặn bã này lại
để cô bé ở trong chưỡng heo, ăn uống từ thức ăn thừa, cô ấy
cảm thấy không đành lòng. Cô ấy biết mẹ của cô bé này làm
mích lòng một số người, những người kia vì muốn ép mẹ cô bé

tuân theo sự điều khiển mới bắt cô bé tới

Qua mấy ngày tiếp xúc, Phương Hồng cũng biết cuộc sống.
của cô bé này rất bỉ thảm, dù không bị bắt tới đây, thì cuộc sống
của cô bé cũng trôi qua giống như kẻ ăn mày. Mẹ của cô bé
làm nhân viên phục vụ ở quán cơm, kiếm không được bao.
nhiêu tiền cả. Mỗi tháng trừ tiền thuê nhà và tiền ăn của hai mẹ.
con ra thì không thừa bao nhiêu cả, cho nên quần áo cô bé này

mặc đều là nhặt được.

Cô bé nói với Phương Hồng rằng mình lên là Cao Thúy



Hồng, mẹ của cô bé là người mẹ tốt nhất thế giới. Thúy Hồng

nói với cô rằng cô bé rất nghe lời, rất ngoan, thường xuyên giúp
mẹ tửa chén bát, nhặt chai lọ bán lấy tiền. Có lúc mẹ của cô bé
sẽ mua thịt cho cô bé ăn, mặc dù vô cùng lâu mới mua một lần,

nhưng cô bé thật sự rất vui vẻ.

Buổi tối, khi cô bé cùng đàn heo ngủ trong chuồng heo, cô
bé cũng sẽ ngửa đầu lên nhìn vì sao trên trời. Lúc đó, Phương

Hồng cảm thấy tò mò nên hỏi cô bé: Em đang nhìn gì thế?
Cô bé sẽ cười nói: “Em đang nhìn xem ba đang ở đâu?”

Phương Hồng nghỉ ngờ hỏi: ‘Ba của em? Ừm, đúng, ba của

em đâu rồi? Sao ba em lại không ở cùng với em?”

Cô bé cười nói: “Mẹ nói ba đị đến một nơi rất xa để kiếm
tiền, mẹ nói ba rất vất vả, cũng rất mệt mỏi. Chờ đến khi ba.
kiếm được tiền sẽ trở về tìm Thúy Hồng. Đêm hôm đó lúc ở
trong chưồng heo, khi cô bé nói những câu này còn mỉm cười

với Phương Hồng…

Lúc ấy, nước mắt của Phương Hồng chảy xuống, nói một

câu theo bản năng: “Có thể ba của em… Đã chết rồi.

Lúc đó cô bé cuống lên, vội vàng nói: “Không thể nào! Mẹ
nói ba là anh hùng, một ngày nào đó ba sẽ giảm lên những đám
mây đầy màu sắc để tìm Thủy Hồng! Chắc chắn ba em sẽ trở

lại, Thúy Hồng ngoan như thế, chắc chắn ba sẽ thích Thúy Hồng.

Phương Hồng nhìn đôi mắt tràn đầy mong đợi của có bé,
đôi mắt sáng tỏ như vì sao trên bầu trời đêm, cô ấy cũng không
nén được nỗi xót thương trong lòng. Cổ ấy mạo hiểm, mặc kệ
nguy hiếm qua mặt những tên du côn, lén lấy mấy cái bánh bao.

cho cô bé để cho bé ăn, còn dư thì vội vàng giấu kỹ.

Cứ như thế cô ấy ở trong chuồng heo trò chuyện với Thúy
Hồng mấy ngày. Đột nhiên buối tối hôm nay, cô bé lại yên lãng,
cô bé nhìn bầu trời đêm tối thui rồi nói: “Chị, chị thấy ngôi sao.
nào không…” Cô bé nói xong rồi chảy nước mắt, im lãng một hồi
lại nói: “Chị, không có ngôi sao nào cả, vậy có phải ba em không

trở về được nữa không,

Phương Hồng nghe được câu này thì rong lòng rung động
mãnh liệt, thì ra cô bé này biết tất cả mọi chuyện, chuyện gì

cũng hiểu.

Im lãng một hồi lâu, Phương Hồng vội vàng lau nước mắt,
cố nặn ra nụ cười tươi nói với cô bé: “Thúy Hồng, đừng đoán
mò nữa, chắc chẩn ba của em sẽ trở lại, chắc chân như thế,

chắc chắn như thế.

Cô bé cười bưồn ôm đầu gối nhỏ dính đầy nước bùn khô,
läc đầu nói: “Chị đừng gạt Thúy Hồng, thật ra em đã biết từ lâu,
Thúy Hồng đã biết mẹ gạt em. Bây giờ người xấu bắt nạt Thúy

Hồng, cũng bắt mẹ đi rồi, sao ba còn chưa trở về?” Cô bé vừa

nói vừa rơi nước mắt.

Phương Hồng ngửa đầu nhìn trời, nhìn xem bầu trời vô
cùng tối tăm, đây là thời đại mới sao? Cô ấy hít một hơi thật
sâu, đè nén đau khổ trong lòng, cười nói với cô bé: “Thúy Hồng,
chị không hề lừa em, em nghĩ đi, ba của em là anh hùng, chắc.
chắn ba em sẽ trở về tìm em, Em hiểu chuyện như thế, chắc
chân ba sẽ thích em lắm. À đúng rồi, em có số của ba không?

Em gọi cho ba đi…”

Phương Hồng vốn chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng không
nghĩ đến đột nhiên cô bé lại ngấng đầu lên, cố găng suy nghĩ
một hồi rồi khẽ gật đầu: “Ừmn, em vẫn còn nhớ, mẹ đã từng nói
với nói với Thúy Hồng, điện thoại của mẹ cũng là ba mua cho.
Nhưng mà mẹ vẫn luôn nói ba rất mệt mỏi rất vất vả, chúng ta

không thể gọi cho ba được. Nhưng bây giờ mẹ bị người xấu bảt



nạt, chị Phương Hồng ơi, chị giúp em gọi cho ba em đi…” Cô gái

nói rất lâu với Phương Hồng, mới nói ra một số điện thoại

Vì thế một tiếng trước khi màn kia xảy ra, rốt cuộc cô bé



cũng gọi được cho Tiêu Hạo Thiên đang ở xa. Cô bé rất vui vẻ,
nhưng chưa nói được mấy câu đã bị lưu manh trong sân phát
hiện, ném bể điện thoại, đồng thời đè Phương Hồng ra trên đất

mà đánh…

Trong sân, Phương Hồng bị đánh đến vô cùng thê thảm, đã

sắp hôn mê tới nơi. Cô bé tiếp tục quỳ xuống cầu xin: “Chú ơi,



đừng đánh nữa đừng đánh nữa, đều là Thúy Hồng sai, Thúy

Hồng không dám nữa, không dám nữa

Vốn dĩ tên thủ lĩnh áo đen kia đã đi đến trước mặt của

Phương Hồng, nhưng sau khi nghe cô bé nói chuyện thì đôi



mắt nhìn qua đồ ăn tanh hôi mà heo ẩn không hết, nói: ‘Không
đánh cô ta cũng được, vậy mày ăn hết cám heo kia được.
không? Mày ăn không? Đừng tưởng tao không biết đồ đê tiện

này lén đem đồ ăn cho mày!”

Sắc mặt cô bé trắng bệch nhìn đồ trong máng heo, thân thể
lui về sau một bước theo bản năng. Nhưng sau đó cô bé vẫn

căn răng đi vào trong đó, ăn những thứ hôi tanh kia.

Phương Hồng bị đánh, cô không đành lòng nhắm mắt lại,

đây là địa ngục nhân gian!

Cô bé vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Ba là anh hùng, ba sẽ đến bảo.

vệ Thúy Hồng. Ba là anh hùng, ba sẽ đến cứu Thúy Hồng,

Thủ lĩnh áo đen đi đến cạnh chuồng heo, ngồi xốm xuống

ba của nhìn cô bề trong đó, nghe cô bé lẩm bẩm mà nói:
mày chết sớm sẽ không tới cứu mày. Nếu mẹ của mày không đi
theo cậu Chu thì mày cũng chết chắc rồi. Thật ra mày chết

cũng rất tốt, như thế cũng không cần chịu tội, không phải sao?

Hơn nữa mày cũng có thế xuống dưới tìm ba mày..”

Cô bé lắc đầu vừa khóc vừa nói: ‘Không không không, ba



đừng đánh nữa đừng đánh nữa, đều là Thúy Hồng sai, Thúy

Hồng không dám nữa, không dám nữa

Vốn dĩ tên thủ lĩnh áo đen kia đã đi đến trước mặt của

Phương Hồng, nhưng sau khi nghe cô bé nói chuyện thì đôi



mắt nhìn qua đồ ăn tanh hôi mà heo ẩn không hết, nói: ‘Không
đánh cô ta cũng được, vậy mày ăn hết cám heo kia được.
không? Mày ăn không? Đừng tưởng tao không biết đồ đê tiện

này lén đem đồ ăn cho mày!”

Sắc mặt cô bé trắng bệch nhìn đồ trong máng heo, thân thể
lui về sau một bước theo bản năng. Nhưng sau đó cô bé vẫn

cần răng đi vào trong đó, ăn những thứ hôi tanh ki…

Phương Hồng bị đánh, cô không đành lòng nhắm mắt lại,

đây là địa ngục nhân gian!

Cô bé vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Ba là anh hùng, ba sẽ đến bảo.

vệ Thúy Hồng. Ba là anh hùng, ba sẽ đến cứu Thúy Hồng…”

Thủ lĩnh áo đen đi đến cạnh chuồng heo, ngồi xốm xuống
nhìn cô bề trong đó, nghe cô bé lẩm bẩm mà nói: “Hừ, ba của
mày chết sớm sẽ không tới cứu mày. Nếu mẹ của mày không đi
theo cậu Chu thì mày cũng chết chắc rồi. Thật ra mày chết
cũng rất tốt, như thế cũng không cần chịu tội, không phải sao?

Hơn nữa mày cũng có thế xuống dưới tìm ba mày..”
Cô bé lắc đầu vừa khóc vừa nói: “Không không không, ba

tôi không chết, chắc chẩn ba sẽ đến cứu Thúy Hồng, chắc chẳn sẽ.

“Ừm… Mày cũng đừng..” Lúc người áo đen đang muốn tiếp
tục đá kích cô bé, đột nhiên ở cửa biệt thự vang lên tiếng vang
ngập trời. Sau đó một chiếc xe bọc thép ngang nhiên chạy vào,
mà tiếng nổ lớn kia cũng dọa cô bé sợ đến nỗi sắc mặt trắng
nhợt. Theo bản năng, cô bé quay đầu nhìn về phía chiếc xe kia,
sau đó Tiêu Hạo Thiên mặc quân phục, cả người có vẻ tàn bạo
nhảy xuống khỏi xe. Mà phía sau anh, Thiên Nhất và Thiên Thất
đứng trong top mười về chiến lực của Chiến Thần cũng nhảy

theo phía sau.

Giờ phút này, không biết thể nào, khi lân đầu tiên cô bé nhìn

thấy Tiêu Hạo Thiên, trong lòng dâng lên nỗi nhớ nhung và ấm



áp, cô bé vô thức cười rồi kêu: “Ba ơi.



Tiêu Hạo Thiền vừa xuống xe, lúc đang muốn tìm người thì
cả người tun rấy dữ dội. Anh sững sờ nhìn bóng dáng nhỏ bé
trong chuồng heo kia, cô bé giống như anh, đôi mắt, lông mày,

chiếc mũi

“Thúy Hồng?” Sau khi Tiêu Hạo Thiên thấy rõ tình cảnh của
con gái mình thì cá người anh như bị sét đánh, đôi mắt lại chảy

ra máu.



hì, ba ơi, ba tới cứu Thúy Hồng, Thúy Hồng rất vui, rất

vui. Ba ơi, Thúy Hồng rất nhớ ba, rất nhớ ba…” Trong chưồng

heo, cô bé cười ngây thơ, nhưng giờ phút này thân thể cô bé.

không chịu được nữa mà ngã về phía sau.

“A..” Tiêu Hạo Thiên vô cùng đau khố kêu lớn một tiếng,
trên người toát ra sự tàn bạo. Anh dùng một đấm đánh người
đứng cạnh chuồng heo khi nấy tơi tả. Sau đó anh nhảy vào
rong chuồng heo, ôm cô bé vào lòng, ôm thật chặt… Ngay
trong chuồng heo, anh đứng thẳng ở đó, mắt chảy máu mà nói

với cô bé: “Thúy Hồng đừng sợ đừng sợ, ba tới rồi, ba tới rồi…”

Cô bé nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên thì từ từ nhằm mắt lại, hôn
mê. Nhưng cho dù như thế, cô bé vẫn khẽ lẩm bẩm, nỉ non: “Ba
là anh hùng, ba là anh hùng. Một ngày nào đó ba sẽ giãm lên
đám mây sặc sỡ đi tìm Thúy Hồng… Ba là anh hùng, ba là anh
hùng…”

“A..’ Tiêu Hạo Thiên ngửa đầu nhìn trời, anh gào lên tiếng
thét thê lương. Trong mắt của anh, máu vẫn chảy liên tục, sau
đó anh lại phun một ngụm máu tươi đen ngòm ra. Lúc này anh
cũng rơi vào hôn mê, nhưng lại rơi vào hôn mê dưới bầu trời
sao. Cho dù Tiêu Hạo Thiên đã hôn mê hoàn toàn, nhưng anh

vẫn ôm chặt lấy con gái của mình, bảo vệ cô bé, che chở cô bé.
“Giết! Giết cho tôi! A a at” Sau khi Thiên Nhất và Thiên Thất
thấy Tiêu Hạo Thiên và cô chủ như thế, bọn họ cũng không
nhịn được nữa mà lao đến đánh mấy tên lưu manh trong sân.
Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, mấy tên lưu manh kia và



mấy người trong phòng đã bị chém thành muôn mảnh. Mà
Phương Hồng bị đánh đến mức năm rạp trên đất, khi nhìn thấy

ba của Thúy Hồng đến đây thì cô cũng cười đến ngất đi.

“Em nói không sai, Thúy Hồng, ba em là anh hùng… Vui
không Thúy Hồng…” Đây là câu nói sau cùng trước khi Phương

Hồng hôn mê.

Mà lúc này, khi Thiên Nhất và Thiên Thất cùng mười chiến
sĩ Thiết Huyết giết xong đám người, lại vô cùng đau đớn nhìn
Tiêu Hạo Thiên và cô chú đang ngất đi trong chuồng heo. Nhìn
Tiêu Hạo Thiên cho dù hôn mê hay tỉnh táo vẫn ôm chặt lấy cô
chủ để bảo vệ. Đôi mắt của Thiên Nhất và Thiên Thất, thêm

một đám chiến sĩ đều đỏ lên.

“A a aI“ Thiên Nhất nhịn không được là hét lên một tiếng
thảm thiết, lấy điện thoại di động ra mở kênh nội bộ của Thiên.
Thần. Camera điện thoại hướng về phía Tiêu Hạo Thiên mà hét lớn.



“Tâm trí của đại ca bị thương nặng! Cô chủ bị thương nặng
hôn mê! Không rõ sống chết! Hễ là người thuộc Thiên Thần đều
tranh con mẹ nó thủ thời gian chạy đến đây cho tôi! Bỏ tất cả
mọi chuyện qua một bên, tất cát Không tiếc bất cứ giá nào! Lập.
tức! Lập tức! Tất cả mọi người! Tất cả mọi người! Toàn bộ đều

tới đây cho tôi! Toàn bội Toàn bội Toàn bội”

Mà sau khi Thiên Nhất nói tin tức này trên kênh nội bộ của



mấy người trong phòng đã bị chém thành muôn mảnh. Mà
Phương Hồng bị đánh đến mức nằm rạp trên đất, khi nhìn thấy

ba của Thúy Hồng đến đây thì cô cũng cười đến ngất đi.

“Em nói không sai, Thúy Hồng, ba em là anh hùng… Vui
không Thúy Hồng…” Đây là câu nói sau cùng trước khi Phương

Hồng hôn mê.

Mà lúc này, khi Thiên Nhất và Thiên Thất cùng mười chiến
sĩ Thiết Huyết giết xong đám người, lại vô cùng đau đớn nhìn
Tiêu Hạo Thiên và cô chú đang ngất đi trong chuồng heo. Nhìn
Tiêu Hạo Thiên cho dù hôn mê hay tỉnh táo vẫn ôm chặt lấy cô.
chủ để bảo vệ. Đôi mắt của Thiên Nhất và Thiên Thất, thêm

một đám chiến sĩ đều đỏ lên.

“A a a” Thiên Nhất nhịn không được là hét lên một tiếng



thảm thiết, lấy điện thoại di động ra mở kênh nội bộ của Thiên
Thần. Camera điện thoại hướng về phía Tiêu Hạo Thiên mà hét

lớn:

“Tâm trí của đại ca bị thương nặng! Cô chủ bị thương nặng
hôn mê! Không rõ sống chết! Hễ là người thuộc Thiên Thần đều
tranh con mẹ nó thủ thời gian chạy đến đây cho tôi! Bỏ tất cả
mọi chuyện qua một bên, tất cát Không tiếc bất cứ giá nào! Lập.
tức! Lập tức! Tất cả mọi người! Tất cả mọi người! Toàn bộ đều

tới đây cho tôi! Toàn bội Toàn bội.

Mà sau khi Thiên Nhất nói tin tức này trên kênh nội bộ của



mấy người trong phòng đã bị chém thành muôn mảnh. Mà
Phương Hồng bị đánh đến mức năm rạp trên đất, khi nhìn thấy

ba của Thúy Hồng đến đây thì cô cũng cười đến ngất đi.

“Em nói không sai, Thúy Hồng, ba em là anh hùng… Vui
không Thúy Hồng…” Đây là câu nói sau cùng trước khi Phương

Hồng hôn mê.

Mà lúc này, khi Thiên Nhất và Thiên Thất cùng mười chiến
sĩ Thiết Huyết giết xong đám người, lại vô cùng đau đớn nhìn
Tiêu Hạo Thiên và cô chú đang ngất đi trong chuồng heo. Nhìn
Tiêu Hạo Thiên cho dù hôn mê hay tỉnh táo vẫn ôm chặt lấy cô.
chủ để bảo vệ. Đôi mắt của Thiên Nhất và Thiên Thất, thêm

một đám chiến sĩ đều đỏ lên.

“A a aI“ Thiên Nhất nhịn không được là hét lên một tiếng
thảm thiết, lấy điện thoại di động ra mở kênh nội bộ của Thiên.
Thần. Camera điện thoại hướng về phía Tiêu Hạo Thiên mà hét
lớn:

Tâm trí của đại ca bị thương nặng! Cô chủ bị thương nặng,

hôn mê! Không rõ sống chết.

Hễ là người thuộc Thiên Thần đều
tranh con mẹ nó thủ thời gian chạy đến đây cho tôi! Bỏ tất cả
mọi chuyện qua một bên, tất cát Không tiếc bất cứ giá nào! Lập.
tức! Lập tức! Tất cả mọi người! Tất cả mọi người! Toàn bộ đều.

tới đây cho tôi! Toàn bội Toàn bội Toàn bội”
Mà sau khi Thiên Nhất nói tin tức này trên kênh nội bộ của

Thiên Thần, trong khoảnh khắc,
này, những kẻ mạnh thuộc Thiên Thần ở khắp nơi trên thể giới

đều tỏa ra sát ý ngất trời.

Chương 3: Trời sập (1)
Đêm nay, lúc này bầu trời ở Việt Nam trở nên âm u, mây đen
dày đặc áp xuống rất thấp. Bầu trời tối đen, trong tăng mây trên
bầu trời âm u, thỉnh thoảng có từng tia chớp đánh xuống, giống

như trời đất đều đang kêu khóc.

Mà giờ phút này đây, ba ngàn người tỉnh anh nhất của
Thiên Thần rải rác ở mọi nơi trên thể giới, Cửu Đại chiến thần,
Tứ Đại Thiên Vương chỉ im lặng một lúc. Toàn bộ đều buông
chuyện đang làm trong tay, sắp xếp đường đi nhanh nhất để đi
đến Việt Nam.

Chiến trường Bác Phi, trên sa mạc mênh mông, bởi vì
chênh lệch múi giờ mà lúc này bầu trời mới dần tối. Nhưng giờ
phút này, một bóng dáng với khí thế ngập trời ở cách sân bay
một trăm cây số đang chạy như điên. Người nọ chạy với tốc độ
cực nhanh, trong khoảnh khắc, khí thế trên người tỏa ra hết! Đại
ca bị thương nặng, cô chủ không rõ sống chết! Anh là Lục
Thiên Vương, một trong Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Thần.
Mạng của anh ta được Tiêu Hạo Thiên cứu từ trong tay thần
chết, lúc này sát ý trong lòng anh ta đã trào dâng đến cực hạn!



Anh ta muốn đến cứu giúp trong khoảng thời gian nhanh nhất

Nhưng sau khi anh ta chạy như điên được mười dặm
đường, đột nhiên trong sa mạc phía trước có một dáng người
mang khí chất vương giả, cản anh ta lại: “Ha ha, Lục, mày gấp.

gáp như thế là muốn đi đâu vậy?” Bóng người cười nói với Lục.

“Giết” Lục không hề nói lời vô ích. Trong khoảnh khắc khi
bóng người kia ngăn anh ta lại, anh ta điên cưồng rút kiếm ra
chém về phía người nọ. Không hề do dự, không hề nói lời dư.
thừa nào, mà dùng một đòn giết chết. Thậm chí lúc này Lục



còn không đề phòng…

Trong nháy mắt, sắc mặt của vị tỉnh anh dị vực kia hoàn
toàn thay đổi: “Mày điên rồi! Mặc dù chúng ta có thù với nhau,

nhưng thù không lớn! Mày điên rồi sao?”

“Cút!” Khoảnh khắc kẻ tỉnh anh dị vực kia tránh thoát, Lục.
hét lớn một tiếng, vẫn không hề dừng lại, tiếp tục chạy như điên
Yề nơi xa kia. Trong phút chốc đã biến mất không thấy gì nữa,

vẻ mặt vô cùng vội vàng.

Tên kía là tinh anh của tổ chức Ám Dạ vẫn đứng yên đó
không dám đuối theo. Giờ phút này gã ta vừa lo sợ vừa kinh
ngạc, sau đó gã ta vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm một
dãy số rồi nói: “Điều tra nhanh lên, rốt cuộc Thiên Thần đã xảy
ra chuyện gì rồi? Lục là một trong Tứ Đại Thiên Vương của
Thiên Thần, vừa rồi biểu hiện của anh ta không đúng lắm,

nhanh điều tra xem!”



Nhưng sau khi anh ta chạy như điên được mười dặm

đường, đột nhiên trong sa mạc phía trước có một dáng người



mang khí chất vương giả, cản anh ta lại: “Ha ha, Lục, mày gấp.

gáp như thế là muốn đi đâu vậy?” Bóng người cười nói với Lục.

“Giết” Lục không hề nói lời vô ích. Trong khoảnh khắc khi
bóng người kia ngăn anh ta lại, anh ta điên cưồng rút kiếm ra
chém về phía người nọ. Không hề do dự, không hề nói lời dư.
thừa nào, mà dùng một đòn giết chết. Thậm chí lúc này Lục

còn không đề phòng…

Trong nháy mắt, sắc mặt của vị tỉnh anh dị vực kia hoàn
toàn thay đổi: “Mày điên rồi! Mặc dù chúng ta có thù với nhau,

nhưng thù không lớn! Mày điên rồi sao?”

*Cút!” Khoảnh khắc kẻ tịnh anh dị vực kia tránh thoát, Lục.
hét lớn một tiếng, vẫn không hề dừng lại, tiếp tục chạy như điên
về nơi xa kia. Trong phút chốc đã biến mất không thấy gì nữa,

vẻ mặt vô cùng vội vàng

Tên kia là tinh anh của tổ chức Ám Dạ vẫn đứng yên đó
không dám đuối theo. Giờ phút này gã ta vừa lo sợ vừa kinh
ngạc, sau đó gã ta vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm một
dãy số rồi nói: “Điều tra nhanh lên, rốt cuộc Thiên Thần đã xảy
ra chuyện gì rồi? Lục là một trong Tứ Đại Thiên Vương của
Thiên Thần, vừa rồi biểu hiện của anh ta không đúng lắm,

nhanh điều tra xem!”



Người ở đầu bên kia bình tĩnh lại, nói: “Trước mắt không thể
điều tra được, nhưng chúng ta có thể khẳng định Thiên Thần
đã xảy ra việc lớn, là chuyện vô cùng lớn. Bởi vì những tỉnh anh
thuộc Thiên Thần trên thế giới đều đang tìm phương tiện để đi

đến Việt Nam.

Kẻ tỉnh anh của tổ chức Ám Dạ nghe thế thì trên mặt chảy
xuống một giọt mồ hôi lạnh. Phái biết lúc trước, khi Thiên Thần
hủy diệt tổ chức Báo Đen, thì cũng không điều động hết tỉnh

anh của Thiên Thần màt

*Trời sập rồi… Kẻ tinh anh của tổ chức Ám Dạ cảm thấy.
trong lòng sợ hãi, khẽ lẩm bẩm một tiếng. Tên tuổi của Thiên
Thần làm mọi người hoảng sợ, năm năm trước nhanh chóng
nổi lên, liên tục phát triển. Những thế lực đối đầu với Thiên
Thần đều bị hủy diệt hoàn toàn! Gã ta không biết đêm nay
Thiên Thần muốn làm gì, nhưng gã ta biết, đây chắc chản là

chuyện lớn bằng trời, chuyện lớn bằng trời

Mà cùng lúc đó, ở cống sân bay thuộc châu Mỹ, mấy tên
tỉnh anh da trắng cản một chiếc xe lại. Người căm đầu là một
người đàn ông cường tráng mặc áo giáp đặc chế, nhưng lúc

này sắc mặt của người đàn ông cường tráng kia lại vô cùng



nghiêm túc. Bởi vì người ngồi trong xe chính là Diệt Thiên

Vương, một trong Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Thần!

“Tránh đường! Hoặc là hôm nay quyết chiến một trận!” Trên

ô tô không ai đi xuống cả, nhưng có một giọng nói vô cùng lạnh
lẽo vang lên. Mà sau khi giọng nói vang lên, trong khoảnh khắc,
nhiệt độ trong vòng mấy trăm mét xung quanh đều xuống thấp
đến mức đóng băng! Cũng không khó tướng tượng, lúc này sát

Ý của người trong xe mãnh liệt đến mức độ nào!

Tên tinh anh da trắng kia khó khăn nuốt nước miếng, muốn

đó nhưng lại không dám mở miệng. Bởi vì gã 1a cũng đã



nhận được tin tức, lúc này toàn bộ Thiên Thần đang liều mạng
tập kết lại! Thậm chí bởi vì quá gấp, nên những vị tinh anh của
Thiên Thần đang ẩn núp đành phải liều mạng tìm sân bay, sau

đó dùng tốc độ nhanh nhất lao tới Việt Nam!

“Nhất định là đã có chuyên lớn xảy ra, nhất định là như thế!”
Kẻ tỉnh anh da trằng kia nhanh chóng nhường đường, lúc này
sau lưng gã ta đã thấm đầy mồ hôi lạnh. Danh tiếng của Thiên
Thần có được do giết chóc! Do chiến đấu mà ra! Mà cho đến
hôm nay, thể lực ngầm của toàn thế giới không thể chọc đến

Thiên Thần, trừ khi bọn họ liên minh với nhau.

Thật vậy, các thế lực lớn trên thế giới không ai có thế giết
được một hai vị chiến thần của Thiên Thần, chứ đừng nói đến
Thiên Vương. Nếu bọn họ có thế giết được, ngoại trừ phải trả
giá rất năng nề, còn phải chịu sự trả thù điên cưồng của Thiên
Thần! Không ai dám đi gây chiến dưới cơn giận dữ của Thiên
“Thần! Nhất là khi lần đầu tiên Thiên Thần tập kết toàn bộ thành

viên!

Giờ phút này, bất kể là Bắc Phi, Châu Mỹ hay những châu
Lục khác, đều có những tỉnh anh trong tỉnh anh dùng tốc độ
nhanh nhất chạy tới sân bay, sau đó lập tức bay về phía Việt

Nam…

Một người, hơn mười người, mấy chục người, mấy trắm
người, chỉ một tiểng sau khi Thiên Nhất tuyên bố lệnh tập kết,
ba ngàn người tỉnh anh của Thiên Thần đã lao đến sân bay, cất

cánh bay về phía Việt Nam

Mà những đàn em tỉnh anh của Thiên Thần ở Việt Nam, vì
khoảng cách gần nên đã lái xe bắng tốc độ nhanh nhất chạy về
thành phố Huế,

Những tỉnh anh của Thiên Thần đang gấp rút chạy tới, mà
trong Việt Nam, những tỉnh anh của Thiên Thần cũng đang liều
mạng tập kết. Lúc này, thậm chí những tỉnh anh của Thiên
Thần cũng không tiếp tục che giấu tung tích nữa, chỉ dùng tốc.

độ nhanh nhất chạy đến địa điểm tụ họp.

Trong lúc đó, trong lòng của mọi người ở bộ quốc phòng
thuộc Hà Nội Việt Nam đều vô cùng sợ hãi, sắc mặt của những
cán bộ cấp cao bộ quốc phòng tái nhợt đi, cá người đổ mồ hôi
lạnh. Bởi vì bọn họ vừa nhận được tin tức, giờ này mấy ngàn vị
tinh anh của Thiên Thần đang dùng đủ mọi đường để nhanh
chóng tập kết đến Việt Nam.

Phòng điều hành số một bộ quốc phòng, sắc mặt Vòng

Thiên Thanh tái nhợt nhìn bản đồ quốc phòng trên màn hình
điện tử. Bây giờ, trên thế giới có cả ngàn mũi tên sắp hội tụ ở
Việt Nam

“Còn chưa tra được nguyên nhân sao? Việt Nam chúng ta
vẫn luôn có quan hệ tốt với Thiên Thần, nhưng vì sao tối nay
bọn họ lại tập kết ở Việt Nam chứ? Rốt cuộc là vì nguyên nhân
gì! Nguyên nhân gì! Há?” Vòng Thiên Thanh trút giận vào nhân
viên tình báo của bộ quốc phòng. Ông ta cuống lên, thật sự
cuống lên. Đây chính là Thiên Thần đó, thế lực mạnh nhất thể

giới!

Lúc này, nhân viên tình báo vội vàng báo cáo với Vòng
Thiên Thanh: “Bộ trưởng, bây giờ còn chưa điều tra được
nguyên nhân cụ thể. Nhưng chúng ta đã biết được những
người của Thiên Thần tập trung ở đâu. Bọn họ tập trung ở
thành phố Huế, Việt Nam!”

Cả người Vòng Thiên Thanh run lên, nói: “Thành phố Huế.
sao? Đây không phải chỉ là một thành phố nhỏ cấp hai thôi sao?
Sao người của Thiên Thần lại tập kết ở đó? Tiếp tục điều tra đi,
xem cuối cùng xảy ra chuyện gì! Tôi muốn thấy kết quả trong

vòng mười phút!”

‘Sắc mặt của nhân viên tình báo kia trắng bệch, mồ hơi rơi
như mưa, giọng nói run rẩy mà nói: “Bộ trưởng, anh biết chúng

ta không thể tra được mà, hệ thống bảo mật của Thiên Thần

quá nghiêm ngặt! Thứ trưởng có muốn chúng tôi chặn đường

bọn họ không?”

“Không được phép chặn đường! Không được phép chặn
đường! Đúng, nhanh chóng truyền lệnh của tôi, những nơi
Thiên Thần đi qua thì cho đi hết, không ai được phép chặn
đường, không được phép chặn đường!” Sau khi Vòng Thiên
Thanh nghe cấp dưới nói câu sau cùng kia thì sắc mặt thay đổi.
Nói đùa gì thế? Nếu quan hệ của Thiên Thần và Việt Nam
không tốt, thì dù có trả giá lớn thế nào cũng phải chặn đường.
Nhưng vấn đề là những năm gần đây, Thiên Thần giúp đỡ Việt
Nam rất nhiều, hơn nữa đại ca của Thiên Thần, Tứ Đại Thiên
vương, Cửu Đại chiến thần đều là người Việt Nam! Mà nói lại,
nếu thật sự chặn đường, thì có thể chặn đường được sao? Có

thể chặn đường được sao?

Vòng Thiên Thanh vô cùng đau khổ mà lắc đầu, tất cả
thành viên của Thiên Thần tập kết lại. Cảm giác bất an trong.
lòng ông ta càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn… Rốt cuộc đá

xảy ra chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì!

Ngay lúc Vòng Thiên Thanh đang nghỉ ngờ, đột nhiên điện
thoại di động của anh ta vang lên, là Vương Thiên Mộc, chỉ huy
quân sự của Miền Trung Việt Nam gọi điện tới. Lúc Vòng Thiên
Thanh nhìn vào số điện thoại này, đột nhiên nhớ tới trước kia
‘Vương Thiên Mộc cũng là người của Thiên Thần, chỉ là sau đó

rời khỏi,

Nghĩ như thế, Vòng Thiên Thanh vội vàng nhận điện thoại,
chưa đợi đổi phương mở miệng đã vội vàng hỏi: “Thiên Mộc, tôi
van anh xin anh, van xin anh hãy mau nói cho tôi biết rốt cuộc
tối hôm nay đã xáy ra chuyện gì? Trước kia anh là người của
Thiên Thần, còn từng giữ chức vị chiến thần, dù sao sau đó anh

rời khỏi thì chắc hẳn anh cũng có tin tức đúng không? Mau nói

cho tôi biết rốt cuộc là thế nào đi?”



Bên đầu kia điện thoại, Vương Thiên Mộc im lặng một lát



rồi nói: “Bộ trưởng Thanh, từ giờ trở đi tôi xin từ chức chiến

thần Miền Trung. Bây giờ tôi cũng phải đi về thành phổ Huế, xin

lỗi.

Vòng Thiên Thanh sợ đối phương cúp điện thoại, vì thế nên
vội vàng nói: “Chuyện từ chức nói sau đi! Nhanh đi! Nơi này là
Việt Nam! Nơi này tất cả mọi người là đồng bào của anh! Nói

cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Lần này, người bên đầu bên kia im lặng lâu hơn, ngay lúc
Vòng Thiên Thanh muốn tiếp tục dò hỏi, Vương Thiên Mộc lại
nói: “Cô chủ của Thiên Thần bị kẻ ác độc hãm hại không rổ
sống chết. Đại ca tức giận, trong tâm trí bị thương nặng, đã hôn
mê bất tỉnh… Bộ trưởng Thanh nghe tôi khuyên một câu, Thiên
Thần không làm gì có lỗi với Việt Nam, cũng sẽ không gây họa
với người vô tội, đây là lệnh của đại ca. Nhưng hễ người nào.
tham gia vào chuyện này, chúng tôi… Sẽ không buông tha…”

‘Vương Thiên Mộc nói xong thì cúp điện thoại.

Nghĩ như thế, Vòng Thiên Thanh vội vàng nhận điện thoại,
chưa đợi đối phương mở miệng đã vội vàng hỏi: “Thiên Mộc, tôi
van anh xin anh, van xin anh hãy mau nói cho tôi biết rốt cuộc
tối hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Trước kia anh là người của
Thiên Thần, còn từng giữ chức vị chiến thần, dù sao sau đó anh
rời khỏi thì chắc hẳn anh cũng có tin tức đúng không? Mau nói

cho tôi biết rốt cuộc là thế nào đi?”

Bên đầu kia điện thoại, Vương Thiên Mộc im lặng một lát



rồi nói: “Bộ trưởng Thanh, từ giờ trở đi tôi xin từ chức chiến

thần Miền Trung. Bây giờ tôi cũng phải đi về thành phổ Huế, xin

lỗi.

Vòng Thiên Thanh sợ đối phương cúp điện thoại, vì thế nên
vội vàng nói: *Chuyện từ chức nói sau đi! Nhanh đi! Nơi này là
Việt Nam! Nơi này tất cả mọi người là đồng bào của anh! Nói

cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Lần này, người bên đầu bên kia im lặng lâu hơn, ngay lúc
Vòng Thiên Thanh muốn tiếp tục dò hỏi, Vương Thiên Mộc lại



nói: “Cô chủ của Thiên Thần bị kẻ ác độc hấm hại không rõ
sống chết. Đại ca tức giận, trong tâm trí bị thương nặng, đã hôn
mê bất tỉnh… Bộ trưởng Thanh nghe tôi khuyên một câu, Thiên
Thần không làm gì có lỗi với Việt Nam, cũng sẽ không gây họa
với người vô tội, đây là lệnh của đại ca. Nhưng hễ người nào.
tham gia vào chuyện này, chúng tôi… Sẽ không buông tha…”

‘Vương Thiên Mộc nói xong thì cúp điện thoại.

Mà Vòng Thiên Thanh ngây người tại chỗ, điện thoại trong
tay cũng rơi xuống đất, trong khoảnh khắc, quần áo của ông ta

ướt đẫm mồ hôi lạnh…

“Bộ trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nhân viên tình

báo cấp dưới của Vòng Thiên Thanh cẩn thận dò hỏi

‘Sắc mặt Vòng Thiên Thanh trắng bệch, lẩm bẩm nói: “Trời…

Chương 4: Trời sập (2)

“Cái gì? Thứ trưởng rốt cuộc bị sao vậy? “Nhân viên tình

báo tiếp tục hỏi thăm Vòng Thiên Thanh.

Vòng Thiên Thanh lập tức giống như già đi mười tuổi, bất
lực xua tay một cái nói: “Gọi điện thoại cho đại trưởng lão đi, nói



là trời có thế sắp sập rồi…”

Gọi điện cho Đại trưởng lão?” Sắc mặt của nhân viên tình
báo bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, càng thêm trắng bệch, sau
đó khấn trương chạy vào trong phòng mật thất, ở đó có một bộ.

điện thoại nội bộ bí ẩn nhất.

Trong lòng Vòng Thiên Thanh thì lại dâng lên sự sợ hãi ngất
trời cùng với sự giận dữ, rốt cuộc là ai dám hãm hại đến đứa
con của đại ca Thiên Thần! Hơn nữa còn ở trong thành phố



Huế! Nếu như lần này cô chủ của Thiên Thần thật sự xảy ra

chuyện thì sao? Vòng Thiên Thanh nghĩ tới đây, mạnh mẽ như.
ông ta còn không chịu được, cả người rùng mình một cái, kết
quả thế nào ông ta thật sự không dám tưởng tượng, thật sự là

trời sẽ sập xuống, sẽ sp.

“Thứ trưởng, điện thoại đã được kết nối..” Ở cửa mật thất,

nhân viên tình báo báo cáo một tiếng với Vòng Thiên Thanh.

‘Vòng Thiên Thanh gật đầu, kéo cơ thể mệt mỏi cả thể xác lắn

tính thần đi tới phòng mật thất, nghe điện thoại.

Không nói Vòng Thiên Thanh bên này, bên kia, theo thời
gian trôi đi, mấy ngàn tên hùng mạnh cao cấp dưới trướng của
Thiên Thần, lúc này toàn bộ đều đã ngồi trên máy bay, hoặc là

lái xe về phía Việt Nam suốt đêm…

Đợi đến hai tiếng đồng hồ sau, các tổ chức, thế lực cao cấp
ở khắp nơi trên thế giới, toàn bộ đều nhận được tin tức này, tin
tức tập hợp toàn bộ thành viên của Thiên Thần, mỗi một người
đều thấy chấn động, cả đêm tập hợp toàn bộ thành viên lại tạo
ra đủ loại bố trí. Bởi vì cho dù Thiên Thần làm cái gì, thì lần này
là một chuyên cực kì lớn, làm không cẩn thận sẽ có ảnh hưởng

tất lớn đổi với bọn họ.

Cả đêm đó vì cuộc điện thoại của Thiên Nhất, trong phạm.
vi toàn thế giới, rất nhiều người không ngủ được, tất cả mọi
người đều đang nhìn châm chằm về phía tin tức của Việt Nam
truyền đến, thế lực cao cấp đang liều mình đáp trả, tinh thần
đều căng thẳng đến cực độ… Thế lực bên ngoài còn như vậy,
thì tâm bão là thành phố Huế sẽ ra sao, một tiếng đồng hồ
trước thành phổ Huế xảy ra việc tập kết lớn này, càng làm cho.
vô số người ngủ không yên, toàn bộ hệ thống phòng vệ của

thành phố Huế đều hoạt động,

Mà thời khắc này, bên trong căn biệt thự với lối trang trí xa
hoa, không gian yên tĩnh trên sườn đồi ở ngoại ô phía tây của
thành phố Huế, sắc mặt có chút tái nhợt của Tiêu Hạo Thiên đã
tỉnh lại đúng vậy, dù sao anh cũng chỉ là tức giận đến hôn mê
chỉ trong một tiếng. Thực lực của anh quá mạnh, hơn nữa đám
người Thiên Nhất cho anh uống loại thuốc tốt nhất. Chỉ là mặc.
dù anh đã tỉnh lại, thế nhưng con gái của anh Cao Thúy Hồng

lại chưa tỉnh lại.

Lúc này Thúy Hồng đang nằm trên giường lớn màu trắng
toát, toàn bộ vết bẩn trên người cô bé đều được lau sạch sẽ,
cánh tay nhỏ ốm yếu đang truyền nước biển, Thúy Hồng ngủ
thiếp đi, ngủ rất say, khóe miệng vẫn còn mang nụ cười, cánh
tay không truyền dịch bên kia còn ôm một con gấu nhỏ lông
mềm. Bên giường Thúy Hồng, là một nữ bác sĩ dịu dàng ngồi
lẳng lặng. Lúc mà nữ bác sĩ này bị người của Thiên Nhất gọi
đến trong đêm, vô cùng bất mãn, nhưng khi cô ta nhìn thấy
Tiêu Hạo Thiên hôn mê giống như Thúy Hồng, cảnh đó khiến
cô ta bị chấn động sâu sắc. Cô ta có cảm giác nói không thành

lời, chỉ cảm thấy cay cay khoé mắt.

Cô ta kiếm tra cơ thế cho Thúy Hồng, cảm thấy cũng không
có gì đáng ngại, thế là truyền chút dịch thuốc, ngồi trong phòng.
với cô bé.

Tiêu Hạo Thiên nhẹ nhàng đấy cửa đi vào, anh vô cùng đau

lòng nhìn con gái nãm ở trên giường, cô bé đáng yêu như thế,

không cách nào dùng từ ngữ để hình dung sự đáng yêu của cô

bé, chỉ muốn đem toàn bộ tấm lòng anh ra để sưởi ẩm.

Nữ bác sĩ ở bên cạnh cùng với Thúy Hồng, mãi đến khi Tiêu
Hạo Thiên đi đến trước mặt cô ta, cô ta mới phát hiện ra.

Nhưng sau đó cô ta liền há to miệng, nhìn vào đôi mắt của Tiêu



Hạo Thiên, tràn ngập vẻ không thế tin được!

Bởi vì cô biết tình trạng vết thương của Tiêu Hạo Thiên, vết
thương trên cơ thế người đàn ông trước mặt rất nhiều, hơn nữa
vừa tức giận đan xen với trọng thương bên trong, dựa vào phán
đoán của cô ta, Tiêu Hạo Thiên ít nhất cũng phải hôn mê hai ba
ngày, nhưng dù sao cô ta cũng không ngờ rằng Tiêu Hạo Thiên
tỉnh lại chỉ ngắn ngủi một tiếng đông hồ, người đàn ông này

mạnh mẽ đến cỡ nào…

Hơn nữa người đàn ông này không chỉ mạnh mẽ, mà còn
cực kỳ huyền bí, lúc đám người Thiên Nhất tìm được cô ta,
những người đàn ông kiên cường đều bật khóc, từng người
một quỳ gối trước mặt cô ta, cầu xin cô ta cứu Tiêu Hạo Thiên
với đứa con gái nhỏ kia, lúc đó sự chấn động trong lòng cô ta

không có từ nào để hình dung được.

“Anh..” Nữ bác sĩ theo bản năng mở miệng, lúc vừa định
muổn nói gì đó, Tiêu Hạo Thiên liền làm động tác đừng lên
tiếng với cô, chỉ vào Thúy Hồng sau đó lại chỉ ngoài cửa, ra hiệu

cô ta ra ngoài nói. Thế là nữ bác sĩ liền theo Tiêu Hạo Thiên đi

ra ngoài.

“Thưa anh, vết thương của anh quá nặng, bây giờ tốt nhất

là anh không được tùy tiện động đậy, đợi ngày mai tốt nhất là



đi bệnh viện làm kiểm tra tổng thể…” Sau khi ra ngoài, nữ bác sĩ

liền cau mày nói với Tiêu Hạo Thiên.

Ánh mắt của Tiêu Hạo Thiên đau khố nói: “Ừm, tôi sẽ đi tôi
sẽ đi, bị thương một chút như này đối với tôi mà nói không
đáng là gì, quen rồi. Đúng rồi bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi?
Cơ thế con bé có vấn đề gì không?” Giọng nói Tiêu Hạo Thiên lộ

vẻ lo lắng

Nữ bác sĩ nghe thấy lời nói của Tiêu Hạo Thiên, trong lòng
lại lần nữa bị rung động, người đàn ông này nói anh quen bị
thương rồi? Rốt cuộc anh là người thế nào? Lúc vừa nhìn thấy
Tiêu Hạo Thiên, hơi thở trên người Tiêu Hạo Thiên vô cùng bá
đạo lạnh lẽo cực kỳ, nhưng bây giờ lại khiến cho người ta cảm
giác như gió xuân ấm áp! Cô ta cảm thấy Tiêu Hạo Thiên là một
quân nhân, là người quân nhân với ý chí kiên cường trên

thương trường đẫm máu.

Nữ bác sĩ đè nén sự rung động trong lòng nói với Tiêu Hạo
Thiên: “Yên tâm đi, đứa bé không sao đâu, chỉ là mấy ngày nay
đã chịu chút kinh hãi, đế cô bé ngủ một giấc say, bổ sung thêm
chút dinh dưỡng là tốt hơn thôi, yên tâm đi, thật sự không sao

đâu, thật sự không sao đâu..” Nữ bác sĩ không biết thế nào, nói

liền mấy câu đứa bé không sao, trong tiềm thức cô ta rất sợ

người đàn ông trước mặt vì đứa bé mà lo lầng.

Lúc này Tiêu Hạo Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, nói với nữ
bác sĩ: “Cám ơn bác sĩ, xin cô hãy chăm sóc Thúy Hồng thêm
một thời gian nữa, cô yên tâm, khoản phí chỉ trả cho cô bao.

nhiêu, tôi sẽ trả gấp mười lần cho cô…”

Nữ bác sĩ thở dài lắc đầu nói: “Tiền không quan trọng, anh

yên tâm đi, tôi sẽ chäm sóc tốt cho đứa bé, yên tâm đi, anh

cũng chú ý nghỉ ngơi.



Tiêu Hạo Thiên gật đầu rồi nói cám ơn bác sĩ, nữ bác sĩ liền

trở về đóng cửa phòng, ngồi bên cạnh Thúy Hồng.

Lúc Thiên Nhất đi tới phòng khách, vội vàng hỏi: “Đại ca,

tình trạng vết thương của anh thế nào rồi?”

Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Không sao, chuyện này điều
tra rõ rằng chưa? Cao Ánh Vy… Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Lúc
Tiêu Hạo Thiên nói đến ba chữ Cao Ánh Vy, trong lòng không

khỏi dâng lên một sự áy náy vô cùng.

Thiên Nhất có chút tức giận đáp: “Thưa đại ca, bốn năm
trước, sau khi bà chủ sinh cô chủ, liền bị dòng họ đuổi ra khỏi
nhà, bà chủ rơi vào đường cùng, hai năm trước đến thành phố
Huế làm thuê trong một tiệm cơm, mà khoảng thời gian trước

cậu chủ Châu Đình Nghĩa của nhà họ Châu thành phố Huế, để ý

bà chủ, sau khi theo đuổi bị bà chủ từ chối, liên nổi lên lòng xấu
xa, bắt cô chủ lại, dùng cách này uy hiếp bà chủ để bà chủ tuân
theo sự chỉ phối, may mắn là, bà chủ ở thành phố Huế còn có
một người bạn thân có bối cảnh dòng họ không tệ, tên Thẩm
Xuân Linh, Thẩm Xuân Linh đón bà chủ vào nhà cô ấy”

Thiên Nhất ngừng một chút thoáng nhìn sắc mặt của Tiêu
Hạo Thiên rồi tiếp tục nói: “Thế nhưng hơn mười phút trước,
chuyện chúng ta đánh chết đám tay sai của Châu Đình Nghĩa
đã bị Châu Đình Nghĩa biết, bây giờ anh ta dẫn một nhóm người
đến chỗ Thẩm Xuân Linh tìm người. Vì để đề phòng vạn nhất,

tôi ta đã phải hai người anh em đuổi tới nhà họ Thẩm bên đó.

Tiêu Hạo Thiên hơi nheo mắt lại, sát khí trong lòng dâng
lên. Lúc đang muốn nói cái gì đó, bồng nhiên ở cửa truyền đến
một trận cãi vã, Tiêu Hạo Thiên nhướng mày, Thiên Nhất chạy
ra ngoài kiểm tra, sau hai phút ngắn ngủi, Thiên Nhất lại chạy
về, nói với Tiêu Hạo Thiên: “Đại ca, là Vương Thiên Mộc đến,
bốn năm trước sau khi rời khỏi chúng ta, Vương Thiên Mộc trở
về Việt Nam, bây giờ anh ta đã là người chỉ huy cao nhất của
chiến khu Miền Trung Việt Nam, có để cho anh ta vào không ạ?”

Tiêu Hạo Thiên hơi trầm tư nói: Tôi lập tức ra ngoài, cùng ra
ngoài xem sao, xem anh ta muốn làm gì đi?” Lúc Tiêu Hạo.
Thiên đang nói, đột nhiên ngoài cửa liền vang lên từng tiếng
thắng xe đồn dập, hơn nữa âm thanh đó cách nơi này càng

ngày càng gần, càng ngày càng gần. Lông mày của Tiêu Hạo

Thiên khẽ nhíu lại

‘Säc mặt Thiên Nhất liền biến đổi, cả người đột nhiên loé lên
một tia chết chóc lạnh lẽo đển cực điểm: “Vương Thiên Mộc,

anh thật to gan!”

Mà lúc này ngoài cửa lớn biệt thự, vài người chiến sĩ Thiên
Thần được trang bị đầy đủ đang giãng co với Vương Thiên Mộc.
và mấy chục cảnh sát cơ động. Mặc dù hơn mấy chục người
đối diện với bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không có chút sợ hãi,
bởi vì nếu thật sự tuyên chiến, bọn họ có tự tin rắng trong nháy

mắt có thể giải quyết hết đám cảnh sát bên kia!

Cũng chính những chiến binh Thiên Thần được trang bị vũ
khí này cũng làm cho các cảnh sát cơ động ở sau lưng Vương
Thiên Mộc ở thành phố Huế thay đổi vẻ mặt, bọn họ không ngờ.
tầng một nhóm đã giết người hai tiếng trước lại ngang ngược.

như vậy!

Lúc này, Vương Thiên Mộc đang mảng Bùi Quang Tuấn chỉ
huy của lính cơ động: “Cút! Mấy người tới đây làm gì? Ai cho.
mấy người cái gan như vậy? Hả? Giải tán cho tôi! Cút hết toàn
bội”

Sự chấn động trong lòng Bùi Quang Tuấn lúc này không
thế diễn tả được, đối phương giết người, anh ta dẫn đội đi bất
người không phải là chuyện bình thường sao? Nhưng tại sao

‘Vương Thiên Mộc lại nói như vậy? Hơn nữa Vương Thiên Mộc

là người của chiến khu, tại sao anh ta lại đột nhiên đến đây.
chứ? Nhưng cho dù nói thế nào, cho dù là sếp của anh ta, Hoắc
Lập Trung, người đứng đầu cảnh sát cơ động thành phố Huế
cũng không dám nghỉ ngờ Vương Thiên Mộc.

Bùi Quang Tuấn trực tiếp hỏi sự nghỉ ngờ trong lòng mình:
“Thứ trưởng, rốt cuộc là sao vậy? Đám người trong biệt thự rốt

cuộc có lai lịch là gì?”

Đúng lúc này, Tiêu Hạo Thiên trong chiếc áo gió màu đen
bước ra, nhìn Vương Thiên Mộc đang đứng giữa một đám cảnh
sát ở đẳng xa nói: “Thiên Tam Thập Tứ, hay nên gọi là Vương
Thiên Mộc, tướng quân Vương, xin hỏi, cậu đến đây để bắt tôi

sao?”

Giọng nói của Tiêu Hạo Thiên vò cùng bình tĩnh, nhưng lúc.
này Vương Thiên Mộc vừa nghe thấy lời của anh cả người liền
run lên, ngay sau đó anh ta quay người quỳ xuống trước mặt
Tiêu Hạo Thiên một cái rầm, nước mắt chảy xuống nói: ‘Không
dám, em chỉ là, em chỉ là nghe nói anh bị thương, em đến thăm

anh, đến thăm cô chủ.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, trong lòng Bùi
Quang Tuấn cùng đội cơ động ở thành phố Huế
tức nổi lên như một cơn sóng lớn…

Chương 5: Anh ta rốt cuộc là ai?



Cơ thể Bùi Quang Tuấn không tự chủ được bất giác lui lại,
cảnh tượng trước mắt hoàn toàn phá vỡ nhận thức của anh ta.
‘Vương Thiên Mộc là aï? Đó chính là chỉ huy cao nhất của chiến
khu Miền Trung của Việt Nam, nhưng tại sao anh ta lại cung
kính người đàn ông trước mặt như vậy? Sau cú sốc, trong lòng
liên Bùi Quang Tuấn dâng lên nỗi sợ hãi vô cùng, trong chuyện
này đã không còn là đội trưởng đội cơ động nhỏ bé như anh có.
thể tham dự vào. Chuyện lần này mọi thứ đều trở nên lớn hơn.
Ngay cả nhân vật tầm cỡ như Vương Thiên Mộc cũng đều đích
thân đến thành phố Huế nhỏ bé của bọn họ. Lúc này, anh ta
theo bản năng cảm nhận được thành phố Huế sắp có chuyện

nghiêm trọng xảy ra



Nghĩ đến đây Bùi Quang Tuấn không khỏi toát mồ hôi lạnh,
ngay sau đó, anh ta nhanh chóng quay người lại, hét lớn với
đám người của mình: “Lùi lại, lùi lại, thu vũ khí, thu vũ khí, lui lui

lui

Ngay lúc này, cho dù là Vương Thiên Mộc hay là Tiêu Hạo
Thiên cũng đều không quan tâm bọn họ. Vương Thiên Mộc vấn

quỳ gối trên mặt đất, nước mắt không kìm được mà chảy xuống,



Anh ta không thể quên ân nghĩa, lúc anh ta trên chiến
trường ở Bắc Phi, Tiêu Hạo Thiên cùng một đám anh em Thiên
Thần cứu anh ta hết lần này đến lần khác, dẫn anh ta cùng đi
chiến đấu. Cá đời anh ta sẽ không bao giờ quên được cánh
Tiêu Hạo Thiên dẫn đầu các anh em trong Thiên Thần đến giúp
đỡ các chiến sĩ của Việt Nam. Cho dù là bị thương năng, anh ta
cũng không quản ngại khó khăn. Chỉ vì câu nói của Tiêu Hạo
Thiên, đó cũng là một quy tắc thép của Thiên Thần, ‘Kẻ nào

xâm phạm đến người của Việt Nam ta, xa đâu cũng giết!”

Cho dù là sau này anh ta rút khỏi Thiên Thần, nhưng anh ta
vẫn có thể nghe được tin tức rằng những người tướng sĩ của
Thiên Thần đã lần lượt tiêu diệt thế lực kẻ thử của Việt Nam ở
bên ngoài lãnh thổ. Có thể nói, cho dù nhìn từ góc độ nào thì
Tiêu Hạo Thiên cũng đều là người được Vương Thiên Mộc kính

trọng nhất cuộc đời! Vietwriter.net chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Mặc dù Tiêu Hạo Thiên không phải là chiến thần gia nhập.

Việt Nam, nhưng anh vô hình chung lại bảo vệ chiến thần của



Việt Nam! Mặc dù anh không phải là tướng sĩ của Việt Nam,
nhưng những năm qua, anh đã dẫn dắt Thiên Thần bỏ ra rất
nhiều cho Việt Nam. Nhiều đến mức không thế đếm được.
Nhưng với sự ồn tại như vậy, con gái ruột của anh lại bị hấm.
hại như vậy! Bây giờ Vương Thiên Mộc hận không thế tự tay

chém sống những tên cặn bã đó!
Lúc này, Thiên Nhất cũng đi ra ngoài, lạnh lùng quát lớn với

‘Vương Thiên Mộc: “Vương Thiên Mộc, dẫn đội cơ động của



Nam tới đây, cậu có phụ lòng chúng tôi không? Hả? Cậu.
được đấy, không phải Đại ca cứu cậu hết lần này tới lần khác
sao? Há? Thật sự là mắt chó của cậu bị mù rồi! Hôm nay cậu
dám động vào dù chỉ một chút, bố mày sẽ xé xác cậu! Cậu cứ

thử xem.

Mặt mũi Vương Thiên Mộc tràn đầy nước mất ngẩng đầu
lên nhìn Thiên Nhất, đau khổ nói: “Anh Thiên Nhất, xin lỗi, xin
hãy tin rằng những người này thật sự không phải do em mang
đến, hơn nữa một tiếng trước, em đã đệ đơn xin từ chức lên bộ
quốc phòng của Việt Nam, em thỉnh cầu được trở về đơn vị lần

nữa! Vương Thiên Mộc mong muốn trở về đơn vị!”

Bùi Quang Tuấn ngây ra, bị sốc trước những lời nói của
‘Vương Thiên Mộc, anh ta vội vàng dẫn đội của mình rút lui, lại

rút lúi….

Thiên Nhất nghe những lời của Vương Thiên Mộc cũng
sửng sờ, Tiêu Hạo Thiên nhìn Vương Thiên Mộc thật sâu nói
“Tam Thập Tứ, cậu có lòng, nhưng cậu không cần phải từ chức,
bộ quốc phòng Việt Nam cũng sẽ không cho phép cậu rời đi.
Tôi còn có việc. Cậu ở lại đây với Thiên Nhất… ” Tiêu Hạo Thiên
nói xong liền đi ra ngoài, khi đi ngang qua Vương Thiên Mộc,

Tiêu Hạo Thiên vỗ vai Vương Thiên Mộc.

Trong lúc nhất thời, Vương Thiên Mộc, người vô cùng sắt

đá, lại lần nữa rơi nước mắt, vì Tiêu Hạo Thiên lại gọi anh là Tam
Thập Tứ, đây là số hiệu của anh ta ở Thiên Thần năm đó, Tiêu
Hạo Thiên không gọi tên, mà gọi số hiệu của anh ta, điều đó có
nghĩa là trong lòng Tiêu Hạo Thiên vẫn còn có người anh em là

anh ta.

“Vâng! Đại ca!” Khuôn mặt Vương Thiên Mộc đầy nước mắt

quỳ thắng người, hét lên một tiếng.

Khi Tiêu Hạo Thiên đi đến bên cạnh Bùi Quang Tuấn, Bùi
Quang Tuấn đã sợ đến mức hai chân sắp mềm nhữn, anh ta
chưa từng nghe đến Thiên Thần, nhưng một người có thể khiến
‘Vương Thiên Mộc phải quỷ xuống, hơn nữa là một người đầy
kiêu ngạo, điều này đã có thế đủ đế nói rõ rất nhiều thứ. Lúc
này khi trực tiếp đối mặt với Tiêu Hạo Thiên, anh ta cũng cảm
thấy một áp lực khó tả trên người, giống như là một vị vua tuyệt

thể đang tiến về phía anh ta

Mãi cho đến khi Tiêu Hạo Thiên đi xa, Bùi Quang Tuấn đột
nhiên cảm thấy chân mình như mềm nhữn, ngay sau đó, cả
người anh ta ngã quy trên mặt đất, không biết quần áo trên
người đã sớm ướt đấm mồ hôi lạnh từ lúc nào. Sắc mặt anh ta

vô cùng tái nhợt

Lúc này Thiên Nhất cũng thở phào nhẹ nhôm, đi đến trước
mặt Vương Thiên Mộc, tự tay đỡ anh ta dậy, gật đầu với anh ta

nói: “Thiên Mộc, khá lắm! Ở đây là địa bàn của cậu, đám lực.

lượng cơ động bên ngoài giao cho cậu, cô chủ không có
chuyện gì quá to tát, nhưng vẫn còn trong cơn hôn mê, đừng

để bọn họ quấy rầy cô chủ đang ngủ.



Vương Thiên Mộc gật đầu lia lịa nói vâng, giao cho em đi,
cho dù em đã nộp đơn từ chức, nhưng bây giờ em vẫn là chỉ

huy đứng đầu của Miền Trung!”

Vương Thiên Mộc nói xong đi tới trước mặt Bùi Quang
Tuấn, lạnh lùng nói: “Bây giờ kêu toàn bộ người của cậu rút lui
đi! Rút lui xuống dưới chân núi để đảm bảo an toàn ở đây, còn
lại cũng đừng can thiệp vào bất cứ việc gì khác. Ngoài ra, gọi

điện thoại cho cấp trên của cậu là Hoắc Lập Trung, yêu cầu ông

ta đến đây gấp tôi, nói với ông ta rắng, trong vòng mười phút

nếu tôi không thấy ông ta, tự gánh lấy hậu quả!”

Bùi Quang Tuấn cả kinh, anh ta biết rất rõ chuyện tối nay đã
là chuyện động trời. Đừng nói là Tiêu Hạo Thiên thần bí đó, cho
dù là Vương Thiên Mộc cũng có thể làm đảo lộn long trời lở đất

thành phố Huế nhỏ bé này!

Nghĩ đến đây Bùi Quang Tuấn vội vàng gật đầu, lấy điện
thoại di động ra gọi điện cho Hoắc Lập Trung, điện thoại được.
kết nối, Bùi Quang Tuấn vẫn không nói gì, bên kia điện thoại
truyền đến âm thanh cực kì sợ hãi của Hoäc Lập Trung: “Bùi
Quang Tuấn, bà cô mày, bố mày gọi điện cho mày sao không

nhấc máy? Sao mày dám ra tay với người trong biệt thự? Mày

đừng có mà lộn xộn, bố mày lập tức tới ngay, lập tức tới ngay!
Mang hết toàn bộ người của mày cút xéo đi cho tao, rút, nhanh

lên!”

Bùi Quang Tuấn nghe giọng nói đầy khiếp sợ của Hoäc Lập
Trung bên trong điện thoại, trong lòng anh ta liền dấy lên một
bồi sợ hãi, nhanh chóng nói: ‘Không có, tôi không có ra tay, tôi

sẽ kêu người giải tán..



Không lâu sau khi Bùi Quang Tuấn cúp điện thoại, một
chiếc xe cơ động tiêu chuẩn cao cấp nhất lao thẳng đến, sau
khi đỗ xe, Hoắc Lập Trung, người có nửa mái tóc bạc trắng,
khuôn mặt tái mét vội vàng lao xuống. Lúc này ông ta thực sự
tất sợ hãi, Bùi Quang Tuấn không biết Thiên Thần rốt cuộc là
tồn tại thế nào. Nhưng ông ta, với tư cách là nhân viên an ninh

cao nhất ở lục quân, ông ta biết.

Chỉ vài ngày trước, ông ta nghe tin tổ chức Báo Đen có thù
địch với Việt Nam đã bị tiêu diệt ở bên ngoài bởi Thiên Thần,
ông ta vẫn rất phẩn khích. Nhưng đêm nay ông ta nhận được
tin ba ngàn tỉnh anh của Thiên Thần đang gấp rút tập hợp về:
đây. Dọa đến mức ông ta lập tức đi kiểm tra xem tối nay chuyện.
gì đã xảy ra ở thành phố Huế, sau đó ông ta vội vàng chạy tới

đây…

Sau khi Hoäc Lập Trung nhìn thấy Vương Thiên Mộc, cũng

sửng sốt, trong lòng ông ta cũng cực kì sốc. Quả nhiên là đã

xây ra chuyện lớn, nếu không thì người chỉ huy cao nhất của
chiến khu Miền Trung đã không đến đây! Trong lòng Hoäc Lập,

Trung sợ hãi đến mức run rấy bước đi.

Ông †a bước tới trước mặt Vương Thiên Mộc, run giọng hỏi:
“Thưa ngài, thứ trưởng Mộc, tôi đã biết chuyện xảy ra ở bên này,
mấy ngàn tỉnh anh của Thiên Thần đã tập hơn ở đây… Ngài có

thể cho tôi biết là ai đang ở trong biệt thự không?”

Hoäc Lập Trung khó khăn nuốt nước miếng, lau mồ hôi
lạnh trên mặt. Hàng ngàn tinh anh hàng đầu thế giới của Thiên
Thần đang tụ họp ở đây. Nói trắng ra, nếu có xung đột nổ ra,

toàn bộ thành phố Huế sẽ bị hủy diệt trong chổc lát!

Vương Thiên Mộc hừ lạnh một tiếng, gương mặt cực kỳ tức
giận mằng Hoäc Lập Trung một câu; “Coi chuyện tốt ông làm
đi! Con mẹ nó bình thường ông quản lý trật tự thế nào! Hoắc
Lập Trung, tôi không muốn nói nhiều với ông nữa, bây giờ kêu
người của ông đừng làm phiền nữa, đừng có mà làm loạn, cũng

đừng hỏi gì trong mấy ngày tới, cũng không cần ông quản!”

‘Sắc mặt Hoắc Lập Trung tái nhợt, cực kỳ sợ hãi hỏi: “Thứ
trưởng Mộc, xin ngài hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc, rốt cuộc là.

đã xảy ra chuyện gì?”



Vương Thiên Mộc quay đầu liếc vào trong biệt thự nói: “Hữ,
xảy ra chuyện gì? Mấy người ở thành phố Huế đỉnh thật, thế mà
lại có thể nhốt một bé gái bốn tuổi vào chuồng lợn đế đánh



đập, mắng nhiếc các kiểu? Ha ha, Hoắc Lập Trung, ông xong
rồi, nếu bây giờ không phải là bố mày không thể ra tay, tôi cũng
sẽ giết sống ôngt’

Hoäc Lập Trung khó khăn nuốt nước miếng, ông ta cho dù
có ngốc đến đâu, cũng biết thân phận của cô gái nhỏ trong biệt
thự không hề đơn giản. Ông ta hỏi theo bản năng: “Thứ trưởng

Mộc, cô gái nhỏ đó là?”

Vương Thiên Mộc hừ lạnh, nhìn Hoắc Lập Trung như nhìn



người chết nói: “Hừ, cô bé là ai? Được rồi, tôi nói cho ông biết,
ông hãy nghe cho rõ, cô bề đó là cô chủ của Thiên Thần! Con
gái của đại ca! Đừng nói là Thiên Thần, cho dù là người của

Thiên Thần không tới, bố mày cũng sẽ không thả chúng nó đi!”

“Ầm.. Sau khi Hoäc Lập Trung nghe được cô gái nhỏ bị
hãm hại kia là con gái của Đại ca Thiên Thần, đầu ông ta như bị
đập mạnh, cả người bất lực ngã trên mặt đất… Trong lòng chỉ

có một ý nghĩ, thôi xong rồi, trời ở thành phố Huế… Sập rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang