Chẳng qua là trong lòng những kẻ mạnh trong Chiến đội Tứ đại đỉnh cấp này đây đều có đối phần phức tạp. Bởi lẽ võ đài mai sau của thế giới, đã chẳng còn thuộc về bọn họ nữa. Không cần suy nghĩ cũng biết được, rằng từ nay về sau, Thiên Hạ và Hùng Sư chắc chắn sẽ cạnh tranh quyết liệt trên tất cả các vị trí và phương diện. "Đại diện cho Chiến đội Hùng Sư đến!"
Một âm thanh thông báo rền vang truyền đến, một đám người Cường giả cao cấp thuộc chiến đội Hùng Sư bước từ bên ngoài quảng trường mà vào.
Dẫn đầu Chiến đội Hùng Sư là một Cường giả đã có thể coi là qua được một nửa cấp Cảnh giới Nhân Vương, một Trưởng lão Thánh Sơn, cũng đồng thời là Thống soái chiến đội Hùng Sư hiện thời sau khi xây dựng lại chiến đội, Mại Sắc. Lúc này đây, Mại Sắc ở chiến đội Hùng Sư được quốc vận bổ trợ, chiến lực đã đạt đến một nửa cấp Cảnh giới Nhân Vương tức tám vòng của Đại Nhật Quang Huân.
Cũng giống như quan chỉ huy đứng đầu Tần Võ của chiến đội Thiên Hạ vậy. Ở trong chiến đội Thiên Hạ cũng được quốc vận bồi trợ, có thể so sánh với kẻ mạnh đã đạt nửa bậc Cảnh giới Nhân Vương cao cấp khi ngưng tụ được tám vòng Đại Nhật Quang Huân.
Nhất thời, ngay lối đi vào quảng trường được trải thảm đỏ, hai người Tân Võ và Mại Sắc chạm mặt nhau.
Trên người Mại Sắc tỏa ra khí lạnh, nheo mắt nhìn Tân Võ mà nói: "Mấy người giói lâm, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể lên cấp Hoàng Triều đinh phong. Nhưng nếu mấy người tưởng là bấy nhiêu đấy đã có thể ngồi ngang hàng với chiến khu Hùng Su thì... mấy người hãy còn kém xa lắm!” Tần Võ cũng hừ lạnh một tiếng, chẳng lấy làm yếu thế mà nheo mắt, đáp trả: “Hừ, ba lần đại chiến, chiểu đội nào đấy thua trắng. Hỏi thật nhé, Cường giả Thánh Sơn của mấy người còn bao nhiêu thế?"
Giọng của Mại Sắc càng ngày càng lạnh: "Nhiều hơn ông nghĩ đây, Tân Võ! Ông muốn tiếp tục khai chiến phải không?"
Tần Võ chẳng hề e dè chút nào, cười lạnh lẽo: "Hả, ông có cửa à? Thiên Hạ chúng tôi từ lâu đã chẳng thèm tin vào uy tín của mấy người rồi. Xé bỏ hiệp định ngừng chiến là chuyện bình thường như cơm bữa thế đây. Tùy mấy người thôi, mấy người muốn đánh hả, thể thì đánh! Thiên Hạ chúng tôi quyết chiều lòng các người đến cùng! Ông lão này thật ra cũng muốn xem thử, đám Thánh Sơn mấy người, sẽ còn bao nhiêu cường giả bị giết đấy!” “Ông! Tân Võ, ông đừng có mà quá đáng! Nếu không phải hiện thời chúng tôi sắp sửa lên tới cấp Đế Vương, hôm nay đám các người sẽ chẳng có cửa mà rời đi đâu! Tân Võ, ông.."
Những lời mạt sát Mại Sắc hãy còn chưa nói hết, lúc ấy trên quảng trường đột nhiên vang vọng một giọng nói lanh lánh trong trẻo: “Chiến trường Bên Ngoài, Điện chủ Điện Thiên Thần, đến!" "Soat..."
Vừa dứt lời, Tiêu Hạo Thiên với chiến bào thuần đen khoác trên người, trường kiếm đeo ngay eo từ bên ngoài quảng trường bước qua cửa, đi tới. Trên người Tiêu Hạo Thiên khí tức mạnh mẽ của một kẻ thuộc cấp Cảnh giới Nhân Vương bao phủ toàn trường. Đi theo sau lưng Tiêu Hạo Thiên là một tổ sát thủ, bốn Tôn đạo chủ cấp cường giả. Một người là Cảnh giới Nhân Vương, mang theo bổn Tôn đạo chủ đi vào cửa hội trường. Trong lúc nhất thời, sau khi bóng dáng Tiêu Hạo Thiên xuất hiện, các phe thế lực hùng mạnh trên thế giới đứng trên quảng trường cùng đưa ánh mát hướng ve cho Tiêu Hạo Thiên.
Đúng thế, bất kể là ai đi nữa, bất kể là đám Cường giá của chiến đội dù lớn hay vừa hay nhỏ gì đi chăng nữa, hay Cường giả thuộc chiến đội Tứ đại đỉnh cấp, hay Mại Sắc của chiến đội Hùng Sư đi chăng nữa!
Giờ phút ngay khi Tiêu Hạo Thiên bước qua cánh cửa, dù là Mại Sắc cũng chẳng dám mở miệng nói thêm bất kỳ một câu hằm hè nào nữa cả.
Lúc Mại Sắc vừa mới trông thấy đám người Tân Võ thì chẳng có vấn đề gì, nhưng đến khi vị Sát thần tuyệt đối này đến, trong lòng lần thân thể của ông ta đều dấy lên nỗi sợ hãi. Nguyên nhân thì cũng đơn giản thôi, bởi vì Cường giả của Thánh Sơn họ, đã bị Tiêu Hao Thiên giết chết nhiều như rơm rạ chất đống vậy...