Giờ phút này Đường Huy Hoàng và Tiêu Chiến Minh đang giao đấu với nhau hơn chục chiêu, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, liên tục bị Tiêu Chiến Minh áp chế. Khuôn mặt Đường Huy Hoàng đỏ bừng, dưới sức đánh liên tiếp ông ta dần dần lộ rõ sự kiệt sức.
Nhưng dù sao đi nữa, Đường Huy Hoàng vẫn từng là người đứng đầu. Năm đó ở Kinh Bắc có quyền có thể, hiện giờ là một cường giả cấp nhân vương. Mà ngay lúc này Đường Huy Hoàng sắp bị Tiêu Chiến Minh một chưởng đánh bay.
Tiêu Hạo Thiên đứng trước cửa phòng huấn luyện của hai trưởng lão, anh nói với Đường Huy Hoàng: "Thu chân lại, nghiêng người một góc ba mươi độ, xuất chiêu..."
Tiêu Hạo Thiên nói một loạt các động tác, Đường Huy Hoàng vô thức làm theo những gì anh nói. Quả nhiên, chỉ với một chưởng, Tiêu Chiến Minh đang có lợi thế bỗng nhiên bị ông ta đẩy lùi. "Ha ha... Tiêu Chiến Minh, tới đây!” Cuối cùng Đường Huy Hoàng cũng thắng Tiêu Chiến Minh một lần nhờ sự hướng dẫn của Tiêu Hạo Thiên. Tâm trạng của Đường Huy Hoàng đang rất phấn khởi.
Sắc mặt Tiêu Chiến Minh u ám, lạnh giọng nói: "Hừ, đừng hếch cái mặt già đấy lên với tôi, nếu không phải cháu tôi giúp đỡ thì ông có thể đánh tôi à? Mơ giữa ban ngày!" Tiêu Chiến Minh này dđại ca đời chinh chiến trên chiến trường ngoại vực, cũng không thể ném mặt mũi trước mặt ông thông gia được.
Đường Huy Hoàng nhún vai, ông tự biết mình không phải là đối thủ của Tiêu Chiến Minh, nhưng cháu ngoại của mình đang ở đây, mình mắc gì phải sợ ông thông gia?
Sau khi Đường Huy Hoàng và Tiêu Chiến Minh lời qua tiếng lại một lúc, rồi cùng nhìn Tiêu Hạo Thiên đang đứng trước cửa. Đường
Huy Hoàng hỏi Tiêu Hạo Thiên: “Hạo Thiên, cháu không sao chứ?" Trong mắt Đường Huy Hoàng xuất hiện một chút lo lắng. Sở dĩ ông không biết xấu hổ mà đùa cợt với Tiêu Chiến Minh là để cho Tiêu Hạo Thiên xem.
Vì cho dù là ông ta hay Tiêu Chiến Minh, cả hai người đều biết Tiêu Hạo Thiên có thể sẽ sớm một lần nữa ra chiến trường. Hai người họ muốn cho Tiêu Hạo Thiên cảm thấy thoải mái hơn khi về nhà.
Tiêu Hạo Thiên gật đầu mỉm cười nhìn Đường Huy Hoàng nói: "À, cháu không sao hết ông ngoại à. Tiện thể, cháu muốn nói với ông một điều nữa, đừng kích động quá nha..." Nụ cười trên mặt Tiêu Hạo Thiên thu lại, sắc mặt anh bắt đầu nghiêm túc.
Đường Huy Hoàng gật đầu nói: "Được, Hạo Thiên, cháu nói đi..."
Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu nói: "Ông ngoại, cháu đã nhìn thấy mẹ cháu. Bà ấy bây giờ đang ở bên trong bộ quốc phòng Kinh Bắc..."
Đường Huy Hoàng nghe thấy vậy, không cảm xúc ngẩng đầu nhìn Tiêu Hạo Thiên, Tiêu
Hoạ Thiên chán nản nói: "Đừng nhìn cháu như vậy, cháu không thể vào được nghị viện của các trưởng lão. Ngọc Hiền chắc là đang ở đó. Cháu vẫn chưa gặp bà ấy..."
Đường Huy Hoàng gật đầu rồi lại nhìn Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Hạo Thiên gật đầu khẳng định với Đường Huy Hoàng. Trái tim Đường Huy Hoàng đột nhiên kích động, gắt gao nằm chặt tay.
Tiêu Hạo Thiên cau mày nói tiếp: "Ông ngoại, hiện tại mẹ của cháu còn một số việc cần phải làm. Cháu sợ rằng bà ấy sẽ không thể trở lại trong thời gian ngắn."
Sau khi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, Đường Huy Hoàng cố nén kích động trong lòng nói: "Ừm, không sao, chỉ cần nó còn sống, còn sống là được rồi..."
Sau khi Tiêu Hạo Thiên nói chuyện với Đường Huy Hoàng một lúc thì Đường Huy Hoàng liền rời đi. Sau khi Đường Huy Hoàng đi rồi, Tiêu Chiến Minh chăm chú nhìn Tiêu Hạo Thiên, lặng lẽ quan sát anh một lúc lâu, có chút do dự. "Ha ha, ông nội, có chuyện gì vậy? Ông muốn nói gì? Cứ nói đi ạ." Tiêu Hạo Thiên cười cười nói với Tiêu Chiến Minh.
Tiêu Chiến Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạo Thiên, ông muốn trở về bộ quốc phòng! Tuy rằng cuộc sống ở Kinh Bắc rất yên tĩnh thoải mái, nhưng ông vẫn không thích ứng nổi..."