Hai giờ sau, Đường Ngọc Hiền đi theo Cao Ánh Vy trở về nhà, suốt chặng đường Cao Ánh Vy đều khoác tay Đường Ngọc Hiền, quan hệ mẹ chồng con dâu rất tot.
Trước cổng của Đường gia, mọi người trong gia đình họ Đường, bao gồm cả Tiêu Chiến Minh đều đang lo lắng chờ đợi, họ đã nhận được tin từ Cao Ánh Vy rằng Đường Ngọc Hiền sẽ trở lại. Đường Như Ý đang ôm Cao Thuỷ Hồng trong lòng mình. “Cô ơi, sao mẹ và bà chưa về? Con buồn ngủ quá..." Cao Thuỷ Hồng đang cố gắng mở to hai mắt nhìn về đường phố phía trước, có chút buồn ngủ. Cô bé đã từng gặp Đường Ngọc Hiền một lần.
Đường Như Ý cũng có chút lo lắng, nhưng cô vẫn an ủi Cao Thuỷ Hồng "Cao Thuỷ Hồng, không cần lo lắng, mẹ và bà nội sẽ về sớm thôi." So với Đường Như Ý, Đường Huy Hoàng và Tiêu
Chiến Minh còn lo lắng hơn. Vừa rồi Cao Thuỷ Hồng còn nói với họ rằng vài ngày trước Đường Ngọc Hiền có trở về một lần còn giúp chăm sóc ông cố. Huy Hoàng và Tiêu Chiến Minh không phải là kẻ ngốc, họ ngay lập tức hiểu được lý do sức khỏe của hai người họ tốt hơn, đều là nhờ Đường Ngọc Hiển. "Ông anh, đợi lát nữa Ngọc Hiền trở về, chuyện của nhà họ Túc, ông yên tâm, tôi... Tôi chắc chắn sẽ yêu cầu nó cho mọi người một lời giải thích hợp lý Đường Huy Hoàng mang trong mình tâm trạng rất phức tạp mà nói với Tiêu Chiến Minh.
Rốt cuộc, theo sự phát triển của sự việc, bọn họ phát hiện việc Đường Ngọc Hiền biến mất năm đó, chuyện Tiêu Túc thay đổi đều không đơn giản như bọn họ tưởng tượng, tất cả mọi việc như bị bao phủ trong một màn sương mù. Mà tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều mơ hồ có liên quan đến Đường Ngọc Hiền, liệu Đường Ngọc Hiền đóng vai trò gì trong tất cả chuyện này? website cập nhật truyện nhanh nhất
Tại sao hồi đó bà ấy lại giả chết? Tại sao phải sắp xếp tất cả những điều này? Giờ phút này, hai ông già Tiểu Chiêu và Đường Huy Hoàng đều vô cùng lo lắng và hơn hết bọn họ... Muốn biết tất cả sự thật.
Mà một lát sau, đúng lúc mọi người lo lắng chờ đợi, bóng dáng Đường Ngọc Hiển cùng Cao Ảnh Vy xuất hiện ở đẳng xa, mọi người có mặt tại công của nhà họ Đường đều sửng sốt. Ngơ ngác nhìn hai người xuất hiện trước mặt.
Đường Ngọc Hiền đi tới, trước mặt người nhà họ Đường hơn mười mét, quỳ xuống: "Con gái bất hiếu, ba, con xin lỗi hai người..."
Đường Huy Hoàng và Tiêu Chiến Minh thấy Đường Ngọc Hiền trực tiếp quỳ trên mặt đất, trong lúc nhất thời hai người giả bọn họ, cũng không biết phải làm. Sau năm năm xa cách, Đường Huy Hoàng gặp lại Đường Ngọc Hiền, đôi mắt giả hoe, rưng rưng nước mắt.
Đường Ngọc Hiền từ nhỏ đã rất thông minh, không ngoa khi nói rằng cô ấy là người phụ nữ xuất sắc nhất trong thế hệ Thiên Hạ. Đường Ngọc Hiền luôn là niềm kiêu ngạo của Đường Huy Hoàng.
Nhưng chính là một cô con gái xuất sắc như vậy, năm năm trước lại có thể tự tay lên kế hoạch và sắp xếp tất cả, giả chết, làm Tiêu gia thay đổi lớn và phá huỷ gia đình họ Tiêu. "Tại sao?" Tại sao? "Cơ thể Đường Huy Hoàng khẽ run lên, trong lòng không ngừng đặt câu hỏi.
Thân thể Tiêu Chiến Minh cũng run rẩy kịch liệt, nghiêng người về phía trước nhưng lại không bước lên, không biết phải làm gì.
Cao Ánh Vy hít sâu một hơi, nói với Đường Huy Hoảng và Tiêu Chiến Minh nói: "Ông nội, ông, chúng ta trở về rồi nói đi, năm đó mẹ làm tất cả mọi việc, chắc chắn có nỗi khổ tâm, mấy năm nay... Cuộc sống của mẹ không hề tốt
Sau khi Cao Ánh Vy nói xong, hai người Đường Huy Hoàng và Tiêu Chiến Minh đều gật đầu đồng ý. Cao Ánh Vy hít một hơi thật sâu, nói với Cao Thuỷ Hồng: " Thuỷ Hồng, đến đỡ bà về nhà!" " “Vâng a!" Cao Thuỷ Hồng rất hiểu chuyện mà gật đầu,mặc dù Cao Thuỷ Hồng vẫn còn rất nhỏ nhưng cô bé đã có kinh nghiệm đối phó với những sự việc như thể này. Dù sao lúc trước Tiêu Chiến, chính là cô ấy khuyên trở về nhà.
Vì vậy Cao Thuỷ Hồng chạy đến gần Đường Ngọc Hiền, nắm lấy tay Đường Ngọc Hiền, ậm ừ nói: "Bà ơi, bà về nhà đi, đi thôi, Cao Thuỷ Hồng đưa bà về...
Với sự hỗ trợ của Cao Thuỷ Hồng, Đường Ngọc Hiền nhanh chóng được đưa về biệt thự của nhà họ Đường. Mười phút sau, tại phòng họp trong biệt thự nhà họ Đường, Cao Ánh Vy bảo Đường Như Ý cùng Cao Thuỷ Hồng rời đi còn cô ấy thì ở lại.
Những nỗi khổ của Đường Ngọc Hiển, Đường Ngọc Hiển không thích hợp để nói ra.