Chương 59: Anh muốn dẫn em đi ngắm sao trời và biến rộng
Khi thấy Cao Ánh Vy ngẩng đầu, nhắm mải lại và yên lặng chờ đợi, Tiêu Hạo Thiên sững sở trong giây lát. Cô gái trước mắt thật sự quá ngốc, ngốc nghếch đến mức làm anh phải đau lòng. Năm năm trước anh đã tổn thương cô. Khi anh rời đi, cô cũng không hề nói một lời. Sau đó cô lại cố gắng nỗ lực, cô đơn, cực khổ nuôi con một mình...
"Sao... Sao thế?" Cao Ánh Vy nhầm mắt rồi đợi rất lâu nhưng văn không thấy Tiêu Hạo Thiên có hành động gì, vì vậy lông mi cô nhè nhẹ run lên, sau đó cô mở mắt ra. Giờ phút này, khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Hạo Thiên đập vào mắt cô, ánh mắt nồng nàn tình cảm của anh đang chăm chú ngắm nhìn cô.
Nhưng giây phút Cao Ánh Vy mở mắt ra, Tiêu Hạo Thiên đột nhiên cúi đầu, lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng, xinh đẹp mê người của cô. Cao Ánh Vy mở to hai mắt nhìn thẳng vào anh, đôi mắt cô trợn tròn, cô vẫn chưa kịp chuẩn bị hay đề phòng. Một nụ hôn quá bất ngời
Tiêu Hạo Thiên chỉ hôn nhẹ lên môi Cao Ánh Vy, nụ hôn thoáng qua rồi lập tức rời đi, sau đó anh vội vàng nói với Cao
Ánh Vy: "Vợ à! Hai mắt vợ mở to để ngắm anh thế này, vợ thấy anh đẹp trai không? Vợ thích chứ?"
Cao Ánh Vy sửng sốt nhìn Tiêu Hạo Thiên, nghe từng tiếng vợ phát ra từ miệng anh, trong lòng cô vô cùng ngọt ngào, hơn nữa còn rất cảm động. Cô im lặng suy nghĩ một lát sau đó lập tức gật đầu một cái.
Tiếp đó Tiêu Hạo Thiên lại cúi đầu xuống, từ từ đến gần khóe môi Cao Ánh Vy. Lần này Cao Ánh Vy đã chuẩn bị trước, hai người chầm chậm hôn nhau. Cô dần dần giơ hay cánh tay trắng mịn như ngó sen lên, nhón chân và ôm cổ Tiêu Hạo Thiên rồi chủ động đáp lại nụ hôn của anh...
Thật ra, rất nhiều chuyện đều rất rõ ràng, chỉ được che giấu sau một tờ giấy mỏng. Chuyện tình cảm cũng vậy, khi yêu nhau đến một mức nào đó, rất nhiều chuyện cũng tự nhiên như nước chảy thành sông, rất đơn giản chứ không cần lo lắng, căng thẳng như mình tưởng tượng. Sau khi Cao Ánh Vy bắt đầu đáp lại nụ hôn của Tiêu Hạo Thiên, tầng giấy mỏng giữa hai người như bị đâm rách, hình như tình cảm cũng trở nên đậm sâu hơn nhiều...
Hai người ôm lấy nhau và hôn nhau thảm thiết. Sau một lúc rất lâu, Cao Ánh Vy vẫn ôm cổ Tiêu Hạo Thiên nhưng tâm trạng cô lại vô cùng bình tĩnh. Cô cũng không biết tại sao
mình lại thế này, cô có cảm giác như mình đã trở thành vợ người đàn ông này từ rất lâu rồi.
"Chồng..." Một giây sau, Cao Ánh Vy gọi Tiêu Hạo Thiên một tiếng chồng mà lâu nay cô vẫn chưa bao giờ kêu ra khỏi miệng, giọng cô vô cùng tự nhiên. Mọi thứ đều thuận lợi trôi chảy như vậy, không có bất cứ trở ngại gì.
Tiêu Hạo Thiên nở một nụ cười, lại nhẹ nhàng ôm lấy eo thon của Cao Ánh Vy rồi gọi: "Vợ à..”"
Cao Ánh Vy cũng tươi cười, nụ cười cực kì xinh đẹp và rực rỡ. Cô nhìn về phía chiếc giường lớn sau lưng Tiêu Hạo Thiên: "Chúng ta nghỉ ngơi đi..."
Nhưng lần này Tiêu Hạo Thiên lại lắc đầu, mỉm cười từ chối lời đề nghị của cô.
Cao Ánh Vy sửng sốt, cô hỏi một cách nghi ngờ: "Chắng phải vừa rồi anh còn muốn... Anh muốn không? Bây giờ chúng ta làm gì?"
Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, buông Cao Ánh Vy ra, đứng dậy đới về phía cửa sổ, kéo rèm cửa số ra hết mức rồi mở cửa sổ, để gió thổi vào phòng. Sau đó anh lại mở cửa ban công ra rồi mới xoay người, đi về phía Cao Ánh Vy: "Ha ha! Vợ à! Có rất nhiều chuyện... Chúng ta thực hiện một bước nào đó