Tiêu Hạo Thiên cũng cười nói: “Yên tâm đi, tiêu diệt được chứ. Yên giấc không biết đã được bao nhiêu năm rồi, hơn nữa có đỉnh cấp cường giả nào chọn yên giấc xong sau đó lại bị đánh thức cơ chứ? Nhân vương? Ha ha cũng chỉ là một bậc võ tướng thôi. Năm đó ngay cả chết nhân vương cũng không dám làm, thời đại đó e là hẳn cũng không phải là một nhân vật đỉnh cấp gì, phế vật thô..."
Tiêu Hạo Thiên ngưng lại một chút, sau đó liếc mắt nhìn Dương Hạ nói: "Nếu như Dương tôn anh và tôi, hai vị lãnh đạo chiến đội Thiên Hạ này hợp lực lại mà không giết nổi một phế vật, vậy khác nào hai chúng ta đều là phế vật, đúng không?" "Ha ha ha." Dương Hạ phá lên cười, trước đây là kình địch với Tiêu Hạo Thiên, nói thật ông ta cũng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng bây giờ cùng đứng về một phía, khỏi phải nói, cảm giác này thật tuyệt. Ít ra là nó rất tuyệt trước khi bắt đầu một cuộc chiến, thật sung sướng. “Được rồi, tôn chủ Tiêu nói quả không sai. Dù cho hắn có là nhân vương cấp đỉnh trên thế giới này chúng ta cũng có thể đánh bại hån, huống chi là một lão già trốn tránh cuộc sống không dám ra mặt. Được, vậy hãy để hån thức tỉnh đi.."
Tiêu Hạo Thiên gật đầu cười nói: “Được..."
Lúc này, Dương Hạ và Tiêu Hạo Thiên, người trước người sau, bao vây các đạo chủ cấp cường giả chiến đội Thiên Mãnh. Chưa kể đến các cường giả chiến đội Thiên Mãnh bên trong đại điện đại đa số đều là cấp tử cảnh, tóm lại tất cả đều là sinh cảnh, thậm chí là sinh cảnh điên phong thì đã làm sao?
Chỉ cần Tiêu Hạo Thiên và Dương Hạ đều nhất trí thì không quá mười chiêu là đã có thể giết sạch bọn chúng!
Lúc này, đối mặt với Tiêu Hạo Thiên và Dương Hạ, đồng thời năm trong vòng vây của nhân vương cấp cường giả chiến đội Thiên Hạ, các cường giả chiến đội Thiên Mãnh đã không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác.
Dương Hạ chuyển ánh nhìn từ Tiêu Hạo Thiên sang Tô Nhĩ Hãn và nói: “Tô Nhĩ Hãn, chiến đội Thiên Mãnh các người nhân lúc tôi và Tiêu Hạo Thiên vắng mặt đã lén xông vào đây đánh quốc vận của chúng tôi, ân oán này khỏi cần tôi phải nói, tuyệt đối không thể bỏ qua và cũng không phải chỉ bằng một lời xin lỗi là xong..."
Dương Hạ ngưng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Vì vậy, đừng nói chúng tôi không cho chiến đội Thiên Mãnh các người cơ hội phản kháng. Bây giờ hãy đánh thức nhân vương của các người và để hẳn cùng với tôi và Tiêu Hạo Thiên đánh nhau một trận! Nếu hắn ta có thể giết được hai người chúng tôi thì chiến đội Thiên Mãnh các người coi như được bình an vô sự, bằng không đây sẽ là mồ chôn tập thể của các người, nghe rõ chưa?"
Tô Nhĩ Hãn cùng với tất cả các cường giả chiến đội Thiên Mãnh đều im lặng, đúng vậy, tấn công quốc vận đối phương đây là mối hận phải trả bằng mạng, một nỗi ô nhục lớn. Sau mỗi quốc vận là tương lai của hàng chục triệu người, huống chi là vương triều Thiên Hạ? Đó là tương lai của hàng trăm triệu người! Thù này tuyệt đối không thể không trả.
Quốc vận là mấu chốt, động vào quốc vận chính là mối thù buộc phải trả bằng mạng sống, nếu cả hai cùng chết thì coi như đã kết thúc thù hận.
Sau đó, Tô Nhĩ Hãn mồ hôi nhễ nhại khắp người, sắc mặt tái nhợt nhìn Dương Hạ nói: "Dương tông chủ cùng Tiêu Điện chủ có chắc chắn là sẽ không ra tay khi chúng tôi đang thức tỉnh Thanh Phong tiền bối?" "Hahaha..." Dương Hạ không nói lời nào, chỉ lạnh nhạt cười một cái. Nhân vương cấp cường giả, một lời nói nặng ngàn cân, lẽ nào không đáng tin.
Không cần Dương Hạ mở miệng, Tô Nhĩ Hãn cũng đã tự hiểu ra rồi. Nhìn Dương Hạ gật đầu nói: "Xin cám ơn Dương Tông chủ..." Sau đó xoay người lại cúi đầu trước Tiêu Hạo
Thiên nói: "Cám ơn điện chủ Tiêu..."
Tô Nhĩ Hãn lúc này trong lòng cũng không đáy, hai tôn nhân vương cấp cường giả Thiên Hạ đang thăng kỳ. Mặc dù đều là sơ kỳ, nhưng hai tôn nhân vương trước mắt anh ta lúc này đều không phải là những nhân vương bình thường. Vượt cấp đối với bọn họ mà nói là chuyện như cơm bữa.
Đừng quên mấy chục năm trước, từ một sinh cảnh như Dương Hạ, đã dám đến đại bản doanh của Khổng Thương khiêu chiến một lần. Mặc dù sau đó, ông ta bị Khổng Thương đánh cho trọng thương, nhưng cũng không chết, không phải sao..
Sau đó, Tô Nhĩ Hãn dẫn theo các đạo chủ cấp cường giả chiến đội Thiên Mãnh, dưới sự quan sát của Dương Hạ và Tiêu Hạo Thiên, ông ta đi đến ngôi đền cổ ngàn năm tuổi phía sau chân đồi.