Mục lục
Sự trở lại của chàng rể vô dụng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 347: Ôn nhu yên tĩnh




Một đêm này, Tiêu Hạo Thiên ngủ đặc biệt ngon ngọt, ở nước ngoài bên kia, bây giờ Điện Thiên thần và Bộ quốc phòng Việt Nam đã cùng Bộ quốc phòng Hủng Sư ký kết hiệp định ngừng chiến. Chiến sự ở nước ngoài trong thời gian ngắn có thể kết thúc.



Mà trong nước Việt Nam bên này, hôm nay tử đại Để cấp chí cường tông môn bị diệt, Thanh Y Đạo Tông, Phi Thiên Tông triệt để kết minh cùng với Bộ quốc phòng Việt Nam, Chiến cũng đã thành công đảm nhiệm Thiếu chủ của Chiến Thần Môn, Chiến Thần Môn lần nữa phong bế yên lặng, chi cho Chiến đột phá đến cấp Đế chân chính cấp về sau, liền có thể triệt để tiếp quàn Chiến Thần Môn.



Hơn nữa, thời đại bây giờ này, bình thường mấy trăm hơn ngàn năm không có một vị đi Chân Hoàng đường, thế hệ này lại là không ngừng hiện ra, một vị lại một vị tuyệt thế thiên tài, anh dũng hướng về phía trước, chân chính đại thế đã tiền đến. Như vậy ở bên trong thời đại cũ, đột phá đỉnh cấp liền sẽ so với trướcđây càng thêm dễ dàng, cảm ngộ cũng càng nhanh hơn một chút.



Cho nên Tiêu Hạo Thiên tin tường, chi so không được bao lâu, một năm? Thậm chí nửa năm, rất có thể dưới trướng anh kia bốn người anh em cùng Hắc Đế liến có thể đột phá đến cấp Để chân chính! Nhất là Hắc Đế! Cô cách cấp Để chân chính cấp đã rất gắn rất gắn.



Cho nên bây giờ, mọi chuyện đều tạm thời lắng xuống. Cũng chính là mười ngày sau phải đàm phán cùng với Liệt Dương Tông, Thái Âm Môn. Nhưng ở phản đoán bên trong của Tiêu Hạo Thiên, song phương bọn họ có khả năng khai chiến cũng không lớn. Cho nên rất có thể là sẽ lại ký hiệp định một lần nữa. Đương nhiên cho dù là mọi người đều biết, cái gọi là hiệp nghị kia, cũng có thể tùy thời đều có thế xé bỏ. Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi, không phải sao?



Bởi vì hiện tại, mặc kệ là Thiên Thần Điện hay là Bộ quốc phòng Việt Nam, tốc độ phát triển đều võ cùng nhanh chóng, cho nên hiện tại bọn họ đều cần thời gian, chỉ cần lại cho bọn họ một chút thời gian. Đợi đến khi Tiêu Hạo Thiên đột phá đến cấp Để chân chính trung giai! Đợi đến khi đại trường lão có được thực lực Cấp Đạo chủ sinh cành đỉnh phong, cái gọi là Thái Âm Môn và Liệt Dương Tông, đến lúc đó cũng chỉbiết là một chuyện cười mà thôi.



Về phần Liệt Dương Tông và Thái m Môn, không hiểu những này? Cüng không có khả năng. Nhưng sự thật chính là hai người bọn họ đại tông môn, hiện tại cũng không dám khai chiến. Nhất là Liệt Dương Tông tông chủ dương ha, anh vô cùng kiêng kị Tiêu Hạo Thiên sau lưng vị cưong già cấp Nhân Vương. Cho nên Liệt Dương Tông và Thái Âm Môn, nếu như không thể hoàn toàn nắm chắc, thì bọn họ cũng không dám tuỷ tiện khai chiến. Huống chi ở Hà Nội bên này, hiện tại đại trưởng lão có sự duy trì của quốc vận Việt Nam, cũng có chiến lực của Cấp Đạo chủ sinh cảnh. Cũng không de đánh như vậy.



Cho nên giờ phút này, cho dù là sự tình còn không có triệt để giải quyết xong, nhưng cũng cơ bàn giải quyết hơn phân nửa. Về phần còn lại, cũng không phải dễ dàng giải quyết như vậy. Cho nên Tiêu Hạo Thiên cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian, tối thiểu là mười ngày. Về phần những chuyện sau này, thì mười ngày sau lại nói là được.



Cho nên, một đêm này, Tiêu Hạo Thiên ngủ được vô cùng thơm ngọt, vô cùng buông lòng, cái gì đều không cần suy nghĩ, gối lên trên đùi của Cao Ảnh Vy, liễn nặng nề ngủ thiếp đi.



Đúng vậy, trước đó Tiêu Hạo Thiên vẫn luôn thíchức hiếp Cao Ánh Vy, lần này, sau khi anh trở về, cũng không có ức hiếp Cao Ảnh Vy, mà là quả thật quá mệt mỏi, sâu trong đáy lòng cũng đã mỏi mệt, không ai biết. Người bên ngoài chỉ biết là Điện chủ của Thiên Thần Điện cường đại như thế nào, nhưng lại không biết anh anh cũng không có kinh nghiệm gi, cũng đều phải bỏ công sức ra.



Bóng đêm dần dần sâu, ngoài cửa sổ kia là ánh trăng nhu hòa, xuyên thấu qua màn cửa lụa trắng, chiếu vào trong phòng ngủ, Cao Ánh Vy mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, làn da trắng nõn ôm Tiêu Hạo Thiên, để Tiêu Hạo Thiên gối lên trên đùi của cô.



Cao Ánh Vy vốn là muốn vui vẻ ở bên cạnh của Tiêu Hạo Thiên. Chi là khi cô tắm rửa xong, khi ra ngoài, lại phát hiện Tiêu Hạo Thiên đã ngù, còn đã ngáy. Ngủ sâu đến như vậy.



Thế là Cao Ảnh Vy, cũng không đánh thức Tiêu Hạo Thiên, mà là rất ôn nhu cởi giày ra cho anh, sau đó vô cùng dịu dàng ôm lấy Tiêu Hao Thiên, sở lấy mặt của Tiêu Hạo Thiên, Cao Ảnh Vy củi đầu vô cùng an tĩnh nhìn Tiêu Hạo Thiên.



"Đồ ngốc. Anh đã bao lâu không ngủ hà? Ha ha. Hiện tại anh ngủ đi, em ở bên cạnh anh. Yêu anh, đồng hành với anh." Cao Ảnh Vy ôn nhu mà cười cười nói với Tiêu Hạo Thiên, củi đầu nhẹ nhàng hôn một chút lênmặt của Tiêu Hạo Thiên.



Cao Anh Vy nói không sai, Tiêu Hạo Thiên cũng không biết anh hiện tại đã xảy ra chuyện gì, ở bên ngoài chính là chết sống đều ngủ không dược. Mà vừa về toi nhà, thi cực kỳ buông lòng, có Cao Ảnh Vy bên này, anh có thể buông xuống hết thảy tất cả, ở chỗ Cao Ánh Vy, anh không còn Thiên Thần Điện điện chủ chém giết bốn phương, mà chỉ là một người chồng, người ba bình thường.



Là, Tiêu Hao Thiên tử đầu đến cuối đểu chưa từng hoài nghi, mấy ngày nay, cô gái mặc lụa trắng đã giúp anh hai lần kia chính là Cao Ánh Vy. Kỳ thật nếu như lấy thực lực cấp Đế chân chính hiện tại của Tiêu Hạo Thiên, nếu là anh tra xét rõ ràng Cao Ảnh Vy. Anh tuyệt đổi có thể phát hiện. Nhưng. Anh không có làm như vậy. Anh đời này phòng bị ai, cũng sẽ không phòng bị Cao Ảnh Vy.



Hơn nữa trong lòng anh, Cao Ảnh Vy chính là một người phụ nữ nhỏ bé, cần anh bảo vệ. Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, chứ không phải là cô gái có thực lực cấp Đạo chủ trên chiến trường, chém giết với các cg cấp Đạo Chủ? Cái này căn bản liền không thể nào xảy ra được.



Rất nhanh một đêm cử như thế trôi qua, Tiêu Hạo Thiên ngủ suốt cả đêm, sáng ngày thứ hai khi anh mờmắt ra, phát hiện Cao Ảnh Vy đã di ra ngoài. Tiêu Hao Thiên không khôi duỗi người một cái, hút một hơi thật sâu không khí trong lòng, càm giác cả người đếu tran đấy lực lượng, Những mệt mói do nhiều ngày chinh chiến tạo thành, đã quét sạch sành sanh,



Sau đó Tiêu Hạo Thiên liền đi ra ngoài, đi đến phòng khách, dựa ở trên khung cửa, sau đó anh liền thấy, Cao Ánh Vy đang tử trong phòng bếp bưng một bát cháo, đi tới.



Cao Ảnh Vy nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên đi ra, thế là lien vô cùng dịu dàng mà cười cười đối với Tiêu Hạo Thiên: "Anh tỉnh rồi? Đêm qua ngù có ngon không?"



Tiêu Hạo Thiên vô cùng yêu thương, vô cùng thâm tinh nhìn Cao Ánh Vy một chút nói: "Ừ, đêm qua ngủ rất ngon, em. Vì sao em không gọi anh dậy?"



Cao Ánh Vy ôn nhu mà cười cười, đi đến bên người Tiêu Hạo Thiên, kéo cánh tay của Tiêu Hạo Thiên, mang Tiêu Hạo Thiên đi đến phòng khách, lại lôi kéo Tiêu Hạo Thiên ngối xuống, mới dịu dàng nói: "Nhìn anh quá mệt mỏi, cho nên liền không gọi anh dậy. Chồng di. Ấn cơm đi, em nấu cháo cho anh đó."



Tiêu Hạo Thiên gật gật đầu, trong lúc nhất thời anh nhìn Cao Ánh Vy bên cạnh, nhìn cháo ở trên bàn, không khỏi sửng sốt một chút, giờ khắc này tại anhcảm giác bên trong, anh giống như là đi tới một thế giải khác vậy.



Nhưng Tiêu Hạo Thiên cũng chi là sững sốt như vậy một chút, sau đó cũng có phản ứng lại, Ngắng đầu nhìn Cao Ánh Vy một chút hoi: "Thúy Hong đâu?"



Cao Ảnh Vy vừa cười vừa nói: "Đi học, ngay ở phía sau nhà họ Đường, yên tâm đi, hai ông tự minh bảo vệ, hiện tại nhóc con kia, nhưng chân chính là công chúa rỗi, đừng nói nhà họ Đường bên này, liền xem như tại toàn bộ Hà Nội bên này, con bé đều tuyệt đối là một công chủa nhỏ."



Tiêu Hạo Thiên nghe Cao Ảnh Vy nói như vậy, cũng không nhịn được cười một tiếng. Cũng đúng, con gái ruột của Tiêu Hạo Thiên, con gái duy nhất, châu ngoại của nhà họ Đường Đường Chấn Thiên, cháu gái của Nhà họ Thủy Hồng Chấn Hàn, Bộ quốc phòng Việt Nam bên này, cũng đều biết Thúy Hồng. Thủy Hồng hiện tại kia thật là đi đến đâu cũng sẽ nhận được sự đối xử đặc biệt.



Cao Ánh Vy đã ăn rối, thể nên Tiêu Hạo Thiên liên cúi đầu bắt đầu ăn. Cơm nước xong xuôi, hai người bọn họ người liên thay xong quần áo, đi bên ngoài tàn bộ, Phủ đệ của nhà họ Đường rất rất lớn, bên trong công viên, núi giả đều có. Hôm nay trong ngoài nhà họ Đường đều vô cùng yên tĩnh, Đường Chấn Nhất đãthông báo cho đám người ở trong nhà họ Đường, để Tiêu Hạo Thiên nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, bắt luận kẻ nào đều không được phép quấy ray.



Thế là Tiêu Hạo Thiên cùng Cao Ánh Vy lâu rồi mới có được sự yên tĩnh như vậy. Cao Ảnh Vy mặc áo khoác màu xám, tất chân màu xám, đi giày cao gót, một mái tóc dài đen nhánh bống bếnh, hết sức xinh đẹp, hơn nữa an tĩnh kéo cánh tay của Tiêu Hao Thiên, di tản bộ cùng với anh ở trong nhà họ Đường.



"Lần này anh sẽ trở về bao lâu? Cao Ảnh Vy hỏi Tiêu Hao Thiên.



"Mười ngày đi, sau mười ngày, có khà năng anh còn phải đi, còn có một số chuyện vẫn chưa xử lý xong." Tiêu Hạo Thiên nói với Cao Ảnh Vy.



Cao Ảnh Vy gật gật đấu: "Vãng, khó làm lắm sao?"



Tiêu Hạo Thiên nghĩ nghĩ rồi nói ra: "Cũng vẫn tốt, thể cục bên ngoài bây giờ, so với trước kia thì đã tốt hơn nhiều rồi. Yên tâm đi, không có việc gì."



Tiêu Hạo Thiên cười một tiếng với Cao Ảnh Vy, ra hiệu cô yên tâm, không muốn để cho cô quá lo lắng. Việc ở bên ngoài, có khó đền mấy, thì đều có anh chống đỡ.



Kỳ thật, tiếp theo Tiêu Hạo Thiên còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm. Trong nước Việt Nam bênnày có Thái m Môn và Liệt Dương Tông phải xử lý tốt, Nước ngoài bên kia, nhìn khắp toàn bộ thế giới, hơn một tháng đến nay ở Việt Nam, đã liên tục đánh hai lần trận chiến lớn. Nước ngoài cũng có một ít chuyền cần xử lý. Cũng tỷ như, để Việt Nam một lần nữa trở lại bên trong liên minh các Bộ quốc phòng của Thế giới, cắm lại quyền hạn thuộc về Việt Nam.



Một ít quy tắc của thế giới này, cũng cần sửa lại, ít nhất thì Việt Nam không thể còn giống như kiểu trước đây, bị các thế lực bên ngoài xa lánh, các loại phong tỏa, áp chế. Mà chuyện này kỳ thật nếu như không xử lý tốt, thì các thể lực ở phương Tây và các thế lực hàng đấu của Thế giới cũng rất khó đồng ý.



Nhưng vấn để này phải làm cũng sẽ mất mấy năm, Việt Nam liên sẽ phải phải binh ra, đánh một trận ở bên ngoài? Hơn nữa lần tiếp theo ra ngoài, Tiêu Hạo Thiên cũng phải tính toán chuyện đột phá đến cấp Đế chân chính. Tìm tới mẹ của mình, để tìm hiểu một chút về chuyện này.



Nói cách khác, mọi chuyện. Vẫn như cũ không làm xong, còn lâu mới có thể triệt để nghỉ ngơi.



Thế là giờ phút này, Tiêu Hạo Thiên nghĩ đến tâm sự của mình, thần sắc cũng liền không khỏi trắm mặc lại. Mà Cao Ánh Vy đứng ở một bên, đương nhiên là thu hết thần sắc của Tiêu Hạo Thiên vào trong đáymắt.



Thể là, Cao Ánh Vy im lặng một hói, lien lại ôm sát cánh tay của Tiêu Hạo Thiên, vô cùng dịu dàng nói với Tiêu Hạo Thiên: "Vậy, trong mười ngày này, đáp ý voi em, anh nghi ngơi thật tốt, được không?"



Ảnh mắt sảng rực của Cao Ánh Vy nhìn Tiêu Hạo Thiên nói: "Mười ngày này, anh không cần quá để ý đến em cùng Thủy Hồng, nhiệm vụ chính của anh là nghỉ ngơi, được không?"



Tiêu Hạo Thiên thấy sự lo lắng trong ảnh mắt của Cao Ảnh Vy, không khỏi vừa cười vừa nói: "Đừng lo lång, anh không sao, Ừ, anh đồng ý với em, nghi ngơi thật tốt mấy ngày, này mười ngày, cái gì cũng không làm, chính là nghỉ ngơi thật tốt."



Tiêu Hạo Thiên nói nói, dừng một chút, sau đó tiếp tục nhin xem Cao Ánh Vy nói: “Ánh Vy, anh rất nhớ em.



Thân thể Cao Ảnh Vy khế run lên, sau đó trên mặt trở nên tươi cười hơn, nhón chân lên, rút cánh tay ra, ôm lấy cổ của Tiêu Hạo Thiên, chủ động hôn lên bờ mỗi của Tiêu Hao Thiên. Cao Ánh Vy hôn, rất dịu dàng, thật ấm áp, cũng tràn ngập thật sâu yêu thương. Trong lòng cô vô cùng không nỡ rời xa Tiêu Hạo Thiên, nhưng cô lại không thể nói, người đàn ông của cô, cótrách nhiệm của anh, mà điếu cô có thể làm được, chính là yên tĩnh ở bên cạnh anh, những lúc anh mệt mỏi, cho anh một chút ẩm áp, cho anh một cái bến đỗ để nghi ngơi,



Gió thu dẫn dån lên, hiện tại ở phía Bắc Việt Nam đã vào mùa thu, có chút lạnh, lá cây ở trên cánh, cũng đã rụng cuống. Gió thu thối, liên chậm rãi bay xuống, lá cây màu vàng bị gió thổi đi, rất đẹp.



Cảnh sắc rất đẹp, Tiêu Hao Thiên bên cạnh Cao Ánh Vy, càng đẹp. Trong một nhảy mắt, Tiêu Hạo Thiên thực sự muốn tháo bỏ tất cả gánh nặng, cứ như vậy yên tĩnh ở bên người Cao Ảnh Vy, anh và cô, đã bỏ lỡ năm năm, ròng rã năm năm.



"Đi thôi." Cao Ảnh Vy cùng Tiêu Hao Thiên hôn sau một lúc lâu, đến mức không thở nổi, sau đó cô mới buông Tiêu Hao Thiên ra, cảng thêm hạnh phúc càng dịu dàng hơn cười cười, ôm cánh tay của Tiêu Hạo Thiên, đi về phia con đường nhỏ ở sâu trong rừng cây.



"Chồng di, để em nói với anh, gần đây Thủy Hồng rất tinh nghịch, ỷ vào hai ông cụ nuống chiều, thế mà dám dỗi với em, anh nói xem, có nên đánh con không?"



"Hà. tinh nghich như thế nào? m. Hay là đừng đánh con, con còn nhỏ đâu, lấy giáo dục làm chủ a.""Hừ hử, anh cũng như vậy, làm sao đàn ông các anh đều như vậy thế. Nếu cứ như vậy, làm sao con bé có thể trường thành? Sớm muộn gì con bé cũng phải độc lập, về sau còn phải kết hôn, đến lúc đó không ai cần con bé thi phải làm sao?"



"Nói đùa gì vậy, đây chính là con gái của Tiêu Hạo Thiên anh đây! Ai dám ức hiếp con bé?"



"Haiz." Trên mặt của Tiêu Ảnh Vy tràn đầy bất lực, những ngày này, tính cách của Thủy Hồng thay đối thật nhiều, nếu cử tiếp tục như thế, quả thật có chút quá nuông chiều con bé. Cao Ánh Vy muốn thay đổi, nhưng người bên cạnh, luôn bảo vệ Thúy Hồng, mặc kệ là thơ Đường Nhã, Đường Yển Nhi, hay là Đường Chấn, Tiêu Chấn Hàn, đều hận không thể nuông chiều Con bé lên tận trời."



Kỳ thật Cao Ảnh Vy cũng hiểu rằng, sở dĩ mọi người sủng ái Thúy Hồng như thể, quà thực là bởi vi, Thúy Hồng trước đó đi theo Cao Ánh Vy mấy năm kia, con bé cũng phải chịu khổ rất nhiều.



"Vâng." Những ngày này Cao Ảnh Vy sống cũng rất tốt, khi ai ông cụ nhắc đến quá khử lúc trước của Thủy Hồng, cả hai cụ đều cảm thấy rất đau lòng, chảy nước mắt.



Cũng may Tiêu Hao Thiên cũng biết sự lo lắng củaCao Anh Vy, thể là luôn cười nói với Cao Ảnh Vy: "Mẹ đừa nhỏ, em yên tâm đi, Thúy Hồng, the nhưng là di truyền gen của hai chủng ta, về sau trường thành, con bé, tuyệt đối sẽ là một đại mỹ nhân"



"Nếu là không xinh đẹp thì phải làm sao bây giờ?"



"Chắc chẳn sẽ xinh đẹp."



"Nhỡ đâu?"



"Không có nhờ."



"Thế nhưng mà?"



"Không có thể nhưng!"



Trong rừng cây mùa thu, những chiếc lá cây từng chiếc từng chiếc bay múa, Tiêu Hao Thiên kéo tay của Cao Ảnh Vy, lẳng lặng đi ở con đường nhỏ sâu trong rừng cây.



Người đàn ông thì vô cùng đẹp trai, người phụ nữ thì vô cùng xinh đẹp, tuyệt thể mỹ lệ. Giờ khắc này không có ai muốn quấy rầy hai người bọn họ. Tiếng cười nói của hai người, dẫn dần lan ra khắp khu rừng.



Tiêu Hạo Thiên thẩm nghĩ muốn chính là như vậy, yên tĩnh mà ngọt ngào, gần như mỗi khi ở bên cạnh Cao Ảnh Vy, bên cạnh Thúy Hồng. Trong lòng của anh cũng có một cái quyết định, đợi đến khi tất cả mọi chuyện đều giải quyết xong, anh liền trở lại, cũngkhông tiếp tục đi nữa, cứ như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK