*Chương có nội dung hình ảnh
Khổng Minh Hiền choáng váng, sau đó nhanh chóng khom người bái lạy ông cụ đứng trước mặt: “Cảm ơn trưởng lão..."
Trưởng lão đứng trước mặt Khổng Minh Hiên, trên gương mặt hiện lên ý cười, lập tức xua tay nói: "Con ngoan không cần khách sáo, Bát trưởng lão là phái chủ lực chiến đấu của học viện và cũng là người có thực lực chiến đấu mạnh nhất chỉ đứng sau viện trưởng, chỉ là viện trưởng và các vị thái thượng trưởng lão bây giờ, người thì bế quan, người thì đi ra ngoài, không có mặt trong học viện, nếu không họ có thể ra tay giúp con chữa trị vết thương. Bây giờ, chỉ có thể đợi sư phụ của con trở lại thôi..."
“Tôi... Khi nào thì sư phụ của tôi quay về?” Khổng Minh Hiền nghi ngờ hỏi. Cố gắng tỏ ra tự nhiên hơn.
Trưởng lão nọ nghĩ một lát rồi nói: “Bát trưởng lão truyền lại tin tức mấy ngày này sẽ gấp rút trở về, con ngoan, con hãy chú tâm tu luyện đi, mặc dù sư phụ của con không có ở đây, nếu như con có thắc mắc gì trong quá trình tu luyện, đều có thể tìm đến chúng ta..."
Khổng Minh Hiện đang định gật đầu, bên tại bỗng nghe thấy giọng nói của vị trưởng lão trước mặt truyền âm đến: “Con ngoan, tinh thần của con đang bị chấn thương nặng, đây chắc hẳn là do bạo phát lên cấp Chân Đế. Nhớ lấy, ngay cả là bây giờ quay về học viện con cũng phải trốn thật kỹ! Tôi sẽ truyền tin cho sư phụ con gọi ông ấy mau chóng trở về, cấp Chân Đế hậu kỳ của con có thể so với Nhân Vương sơ kỳ, chuyện của con còn quan trọng hơn chiến trận trên tiền tuyến!”
Khổng Minh Hiền nghe thấy những lời này, trong lòng ngay lập tức đã được hiểu ra, nhanh chóng trả lời: “Cảm ơn trưởng lão đã nhắc nhở, đệ tử đã nhớ kỹ rồi a."
Trưởng lão hài lòng nói: “Đúng rồi, tên tôi là Lưu Chí, bây giờ con còn có yêu cầu gì khác không? Nếu con cần, đừng ngại..."
Khổng Minh Hiền ngẫm nghĩ, nhìn sang Bạch Nhất và Bạch Cửu đưa anh đến đây, nói: “Lưu trưởng lão, hai cô nương Bạch Nhất và Bạch Cửu có thể đi theo tôi một khoảng thời gian không? Có nhiều chuyện tôi không thể nhớ ra...”
Lưu Chí nghe vậy thì cười ha hạ, bèn nói với Bạch Nhất và Bạch Cửu: “Hai người có bằng lòng không? Đây là cơ duyên lớn..."
Bạch Nhất và Bạch Cửu lắng nghe, lập tức vui mừng, một người là đệ tử thân truyền của cấp Nhân Vương, hơn nữa người đàn ông trước mặt này dường như vẫn đang bị thương, vậy hai người bọn họ đi theo Khổng Minh Hiền thì tiền đồ tương lai hoàn toàn không giới hạn. Vì vậy hai người nhanh chóng gật đầu.
Mà Khổng Minh Hiền cũng thở phào nhẹ nhõm. Có Bạch Nhất và Bạch Cửu đứng bên cạnh, trong lòng anh ta cảm thấy yên tâm phần nào, không nói chuyện khác, ít nhất có thể trong một khoảng thời gian ngắn ngủi hoàn toàn hiểu biết một chút về nơi anh ta đang tạm thời trú ngụ này.
Hai giờ sau trong một tòa lâu các ở nơi thậm sâu của học viện Xã Tắc, đôi mắt của Khổng Minh Hiên xoẹt qua một tia tỉnh ngộ, học viện này tên là học viện Xã Tắc, trong học viện cường giả nhiều như mây, hai người mạnh nhất đó là viện trưởng và một người khác là sư phụ giả của anh ta-Bát trưởng lão, là một cường
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2