Còn chưa nói đến tương lai, cho dù là hiện tại cũng căn bàn không có thực lực nào có thể khống chế được Tiêu Hạo Thiên. Gặp mạnh thì mạnh hơn, tăng cấp vượt đơn giản giống như cùng ăn cơm uống nước. Loại năng lực tuyệt thế này là vô cùng kinh khủng.
Trong lòng Mặc Thiện thẩm thờ dài, cười khổ chắp tay với Tiêu Hạo Thiên rồi nói: "Học viện Xã Tắc, mọi việc đều do Tiêu Điện Chủ phân bổ. Chúng ta không có ý kiến gì."
Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: "ĐưỢc. Vậy ý của tôi lần này học viện Xã Tắc sẽ xuất chiến coi như để bù lại khuyết điểm mấy lần trước, trong lúc Thiên Hạ khủng hoàng mà học viện Xã Tắc cũng không có ra tay hành động gì. Lần này học viện Xã Tắc sẽ không nhận được bất cứ phần lãi hay lợi ích gì. Mặc Thiên, ông thấy có thể chấp nhận được không?"
Ong... Khi Tiêu Hạo Thiên vừa nói xong, bầu không khítrong sân trong nháy måt lien tro nên vô cùng quỷ dị. Chẳng ai ngờ rằng, Tiêu Hao Thiên kia thật sự một chút mặt mũi cũng không cho học viện Xã Tác
Thần sắc trên khuôn mặt già nua của Mặc Thiên cũng không khỏi sững sờ. Dù sao học viện Xã Tắc xuất chiến lần này thế nhưng tổn thất vô cùng nặng nề. Chưa kể những người sống sót hiện tại đều bị thương nặng phải cần có nguồn lực khổng lồ để phục hồi vết thương cho họ.
Ngay trước đó, học viện Xã Tắc đã dẫn đầu tấn công vào Chiến đội Thiên Tàm đã hao tổn ròng rã bày cải sinh cành tối cao. Những sinh cảnh tối cao đó đều là cao thủ mạnh mẽ! Cũng không phải là rau dưa củ cải trắng ngoài chợ! Ngay cả khi cả đời này bọn họ cũng không có hy vọng sẽ được thăng lên cấp độ Cành giới Nhân Vương thì bọn họ đều là lực lượng chiến đấu hàng đầu!
Chì là sau một khắc, không đợi Mặc Thiên mở miệng nói chuyện. Khí thế cấp độ Cảnh giới Nhân Vương trên thân Dương Hạ liền ầm ầm khuếch tán ra, trong nháy mắt làm toàn bộ người có mặt chấn động.
Dương Hạ nói: “Tôi cũng không có ý kiến, đạo hữu Mặc Thiên à, học viện Xã Tắc của ông quá mạnh. Ở Thiên Hạ, nhóm chúng tôi là yếu nhất. Hiện tại mục tiêu của chúng ta là tiến lên cấp Đế Tiêu. Tất cà moi người đều có chung mục tiêu. V vậy lần này cần xin học viện Xã Tắc cho chúng tôi không tham gia nữa, được không? Đạo hữu Mặc Thiên?" "Ha ha..." Dương Hạ nhếch mép đấy ẩn ý cười lạnh một tiếng. Ông ta suy nghĩ giống hệt như Tiêu Hạo Thiên, học viện Xã Tắc mạnh nhất một phương nhưng lại là đội đứng cuối cùng. Bây giờ phe của bọn họ cũng cần phải nhanh chóng phát triển lớn mạnh hơn rối.
Dương Hạ vừa nói xong, bầu không khí vốn di đã kỳ lạ nhất thời càng kỳ lạ hơn.
Bây giờ, Tiêu Hạo Thiên và Dương Hạ, hai cao thù mạnh mẽ cấp Cành giới Nhân Vương, đại diện cho thế hệ mới ở Thiên Hạ. Chỉ thiếu một chút là thành nói thẳng ra là phe của chúng tôi đang để phòng mấy người.
Lúc này, trong lòng Mặc Thiên thực sự cực kỳ đau khổ, ông ta có thể không đồng ý sao? Hai vị cao thủ cấp Cảnh giới Nhân Vương này đều đang đè ép ông ta. Mà mối quan hệ giữa Lưu Triệt với Tiêu Hao Thiên càng không cần phải nói.
Nói cách khác, trong lòng cao thủ ba phương đều thực sự không hài lòng thậm chí là còn thêm phần bắt mãn với học viện Xã Tắc bọn họ.
Mà thôi, đừng nói là nơi xa còn có một người còn chưa trở về còn khủng bổ hơn chính là Đường Ngọc Hiến, Con mẹ nó, Tiêu Hạo Thiên, mẹ của anh đã đánh vào cửa cung của chúng tôi bao nhiêu lần rói? Trong lòng anh không có chút tự kiểm điểm nào hay sao?
Mặc Thiên gần như bật khóc trong lòng, bởi vì bây giờ bên mạnh nhất trong cuộc chiến Thiên Hạ tuyệt đối chắc chắn không phải học viện Xã Tắc của họ, đủng không? Mà là bên của Tiêu Hạo Thiên ấy nhĩ? Cho dù bỏ qua Thiên Thần điện sang một bên không nhắc đến, hai mẹ con các người tại sao không nói tới hai cao thủ Cảnh giới Nhân Vương kia đi?
Ứm nhưng sự thật chính là mặc kệ là Dương Hạ chiếm giữ một phương hay là Tần Võ, Lưu Triệt một phương, tất cả bọn họ cũng không có chút nào kiêng kị Tiêu Hạo Thiên và Đường Ngoc Hien. Ngược lại chính là đối với học viện Xã Tắc bọn họ lại kiêng kị đến cực hạn, phòng bị khắp nơi.
Mặc Thiên mệt mỏi nhưng dưới cái nhìn của hai cao thủ Cảnh giới Nhân Vương này ông ta đành phải gật đầu cười khổ nói: “Ôi, ngài Tiêu, ngài Dương à, chúng ta sẽ không tham gia phân phối nhưng là học viện Xã Tắc chúng ta cũng hy vọng Thiên Hạ ngày càng tốt hơn. "
Ngập ngừng một chút, Mặc Thiên nói tiếp: “Có thể một số việc chúng ta đã làm trong quá khứ khiến cho mọi người cảm thấy không vui. Nhưng từ bây giờ, sẽ có nhiều trận chiến hơn nữa và những cao thủ bên học viện chúng ta nhất định sẽ tham gia trận chiến."
Tiêu Hạo Thiên và Dương Hạ bật cười, sau đó hai người mim cười gật đầu với Mặc Thiên nói. “Ừm, chúng tôi tin tường là như vậy."
Cơ khỏe miệng Mặc Thiên hung hăng co quắp hai lần, không nói gì thêm. Trong lòng lại bí mật mắng thẩm, con mẹ nó mấy người tin tưởng mới lạ, có quỷ mới tin mấy người đó!