Tiêu Chiến Minh nở nụ cười, sau đó ông ta liền đứng dậy, hốc mắt đỏ bừng nhìn Đường Ngọc Hiển, nhìn nước mắt rơi càng ngày càng nhiều trên mặt Đường Ngọc Hiền. Trên mặt Tiêu Chiến Minh hiện lên một tia tươi cười.
Ngọc Hiển, có những lời này của con là đủ rồi. Còn kiếp nạn ư? Không có việc gì phải sợ, đàn ông nhà họ Tiêu chúng ta, chinh chiến sa trường, khai thiên lập địa: Tất cả những gì con đã làm năm đó, ba không trách con!"
Tiêu Chiến Minh nói xong, xoay người đi ra ngoài. Mọi chuyện đã xảy ra rồi, hơn nữa bây giờ Đường Ngọc Hiền cũng đã trở về. Nhưng rõ ràng, bí mật năm đó, còn chưa vạch trần hết. Hiện tại, Tiêu Chiến Minh cũng không muốn truy cứu gì nữa.
Rốt cuộc, hiện tại vẫn còn rất nhiều việc bạn họ cần phải làm, ví dụ như hiện tại Tiêu Hạo Thiên đang cùng đoàn người đại trưởng lão đang tham gia Hội nghị Trăm Sở ở trụ sở Quy tắc Hộ vệ vẫn đang tranh thủ quyền lợi cho Thiên Hạ.
Trên người Tiêu Hạo Thiên đã có rất nhiều áp lực rồi, những người làm trưởng bối bọn họ, hiện tại không thể tìm thêm việc cho hắn. "Gia đình, đất nước! Vì hai chữ này mà mỗi người đàn ông trong nhà họ Tiêu đều đã nỗ lực cả đời! Tiêu Chiến Minh ông là như vậy, cháu trai của ông Tiêu Hạo Thiên cũng như vậy. Mà con trai ruột của ông Tiêu Túc, Tiêu Chiến Minh tin rằng Tiêu Túc đang hối hận.
Lúc trước, Tiêu Túc ông một người một kiếm, từ nơi nguy hiểm như Tiêu gia, tự hủy dung mạo để rời khỏi nơi đó. Điều này đã chứng minh được con trai của ông -Tiêu Túc bản chất không phải là xấu. Đối với Tiêu Chiến Minh mà nói, chỉ cần như vậy là đủ rồi. Đủ rồi! "Ba!" Khi thấy Tiêu Chiến Minh xoay người muốn đi, Đường Ngọc Hiền nhanh chóng quỳ sụp xuống đất. Bà rất áy náy với Tiêu Chiến Minh. Lúc trước Tiêu Chiến Minh còn đang ở chiến trường ngoài lãnh địa liều chết chính chiến, mà bà lại ở phía sau, hủy hoại nhà họ Tiêu, không ai có thể tưởng tượng được, khi Tiêu Chiến Minh từ chiến trường trở về, sau khi nhìn thấy tình trạng Tiêu gia, trong lòng đau khổ cỡ nào.
Mái tóc vốn đã bạc trắng trong một đêm, hầu hết sinh lực và sức lực của ông đều bị lấy đi trong chốc lát. Mà nếu như lúc đó, không phải là Cao Thuỷ Hồng khóc kêu ông một tiếng cụ nội, Tiêu Chiến Minh, người đàn ông cả đời chiến đấu vì đất nước, sau khi nhìn thấy tình cảnh bị đát của nhà họ Tiêu, ông ta... hắn là không chịu nổi nữa,
Mà cho dù là hiện tại, khi Tiêu Chiến Minh biết chuyện năm đó còn có nhiều bí ẩn, ông cũng không trách cứ Đường Ngọc Hiền.
Bởi vì người đàn ông Tiêu gia luôn đội trời đạp đất.
Giờ phút này, khi Tiêu Chiến Minh nghe thấy tiếng kêu của Đường Ngọc Hiền, thấy Đường Ngọc Hiển lại quỳ trên mặt đất, thân thể lại run lên mãnh liệt. Tiêu Chiến Minh cười nói: "Không có việc gì, Ngọc Hiền, muốn trách thì cũng là trách ba, là một người ba, ba đã không đủ mạnh mẽ nên mới làm liên lụy tới các con..."
Tiêu Chiến Minh nói xong câu này thì nhanh chóng rời đi. Thật ra, lần này Đường Ngọc Hiền trở về, ông ta cũng chỉ muốn hỏi Đường Ngọc Hiền một câu, đó chính là, năm đó rốt cuộc cô ấy có yêu con trai hắn Tiêu Túc hay không?
Nếu như năm đó Đường Ngọc Hiền cùng Tiêu Túc kết hôn cũng chỉ là một kế hoạch thì đó là nỗi buồn lớn nhất. Mà nếu lúc trước hai người bọn họ yêu nhau, cho dù là một đoạn thời gian ngắn, chừng đó là đủ rồi. Tiêu Chiến Minh cười rời đi. Đường Ngọc Hiền vẫn quỷ ở đó, củi đầu nói: "Ba, con xin lỗi... Sau này con sẽ cho nhà họ Tiêu một lời giải thích
Đường Huy Hoàng thở dài thật sâu, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Đường Ngọc Hiển chậm rãi nói: "Bốn mươi năm trước, chắc hẳn khi đó nhà họ Đường của chúng ta đơn độc, hơn nữa ông nội con cũng đã sẵn sàng vì nhà họ Đường mà bại trận." "Nhưng mà sau đó Đường gia lại hết lần này đến lần khác có được cơ hội lớn, một đường thăng tiến, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng giàu có. Hai mươi năm trước, nhà họ Đường đã trở thành người giàu nhất Hạ Kinh..."
Đường Huy Hoàng đang nói, thân thể Đường Ngọc Hiển nhẹ run rầy. Tiếng nói của Đường Huy Hoàng trở nên khàn khàn, hốc mắt hoe, cực kỳ phức tạp nhìn Đường Ngọc Hiền hỏi: " Ngọc Hiền, làm cha ba chỉ hỏi con một cậu, con... Con có phải là con gái của ba không?