*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Trình tiên sinh, phía trước sợ là không qua được.”
Trình Tình cảm giác được xe ngựa dừng lại, anh ta nhíu mày, giơ tay vén màn xe bằng trúc lên hỏi người đàn ông cưỡi ngựa ở bên ngoài.
“Hằng Thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người đàn ông cưỡi ngựa tên là Nguyễn Xung, tự là Hằng Thư, chính là võ tướng đắc lực dưới trướng Hoàng Tung, hiện giờ được phái tới hộ tống Trình Tinh.
Nghe thấy Trình Tĩnh hỏi, Nguyên Xung vội vàng kẹp bụng ngựa, để ngựa đi nhanh về phía trước mấy bước, ngang với cửa xe
Nguyên Xung cung kính nói: “Trình tiên sinh, phía trước cửa ải có nạn dân tụ tập, trong chốc lát sợ là không vào được.”.
Trình Tĩnh không làm hành động vô lễ kiểu nhô ra khỏi3cửa xe như thế mà ngược lại hạ lệnh bảo phu xe dừng lại, đứng dậy xuống xe.
Thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta hơi kinh ngạc
Anh ta biết người dân chạy nạn ở quận Ngọa Long đều tới Hoàn Châu, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lại có nhiều người như vậy! Số nạn dân anh ta nhìn thấy không dưới nghìn người!
Nguyên Xung nhảy xuống ngựa, đi tới bên cạnh Trình Tĩnh: “Liễu Hi cũng thật chủ quan, để mặc cho nhiều nạn dân như vậy tụ tập ở bên ngoài Hoàn Châu.” Nạn dân nhiều, dễ dàng dẫn đến rắc rối
Nếu những nạn dân này bị người ta kích động, không chừng sẽ gây ra chuyện gì
Nguyên Xung thấy nhiều nạn dân tụ tập bên ngoài Hoàn Châu như vậy, theo sau còn có càng nhiều nạn dân tụ lại về chỗ này, đôi0lông mày lưỡi mác không kìm được bắt đầu nhíu lại.
Mặt trời trên cao nóng nực như lửa, nắng đến nỗi mặt đất dâng lên làn sương mù mịt.
Cho dù là ai tùy ý giơ tay lên lau mặt, lòng bàn tay cũng đều là mồ hôi nhơm nhớp, nắng khiến lòng con người ta phiền não không có sức lực.
“Đúng vậy..
Tất cả đều là nạn dân...”
Không biết Trình Tĩnh đang suy nghĩ gì, vô thức trả lời một câu.
Nguyên Xung cũng không quấy rầy Trình Tĩnh, ngược lại ngoắc ngón tay với hộ vệ ở bên cạnh, trong lòng đối phương hiệu, lập tức lấy một cây dù từ bên trong chiếc xe ngựa khác ra đưa cho Nguyên Xung
Nguyên Xung nhận lấy cây dù, bung ra che nắng cho Trình Tĩnh.
Võ tướng da thô thịt dày, chịu được đánh chịu được ngã, nhưng vẫn nhân5luôn mặc nho sam, vừa nho nhã vừa cao quý mảnh mai, cần hầu hạ cẩn thận.
Nhận ra trên đỉnh đầu có bóng râm, ánh mắt Trình Tĩnh chỉ hơi nhướng lên, không từ chối hoặc cảm ơn
“Trình tiên sinh, mạt tướng phái người đi hỏi thăm, quan sát tình hình một chút rồi nói sau?” Nguyên Xung chủ động đề nghị, Trình Tĩnh gật đầu đồng ý.
“Ừ, phải người hỏi rõ ràng cũng tốt.” Ngược lại anh ta muốn biết, Hoàn Châu sẽ thu xếp những nạn dân này như thế nào, nếu là thu xếp không tốt, những nạn dần này sẽ trở thành khối u ác tính khó giải quyết.
“Bây giờ mạt tướng đi làm ngay.” Nói về quan chức, Trình Tĩnh và Nguyên Xung không phân cao thấp, người sau cũng không cần khiêm tốn tự xưng “mạt tướng”
Nhưng ngay cả chủ công4Hoàng Tung cũng tôn kính mấy vị tiên sinh mưu sĩ như vậy, tất nhiên người phía dưới cũng học theo, không dám sơ suất.
Nguyên Xung được xem như là tính cách khá tốt trong các võ tướng, lúc còn trẻ thích đọc sách, trên người không có tật xấu thường thấy của quân nhân
Nếu đổi một người khác tới, có lẽ sẽ oán hận mấy câu kiểu người có học ẻo lả, đi đường dừng dừng đi đi..
Nguyên Xung thì không, trái lại anh ta rất tôn trọng Trình Tĩnh.
Không lâu sau, tiểu binh được phát ra ngoài điều tra tin tức đã trở lại.
Trình Tĩnh gọi tiểu binh đến bên cạnh hỏi kỹ lưỡng
“Tình hình bên kia cửa ải như thế nào?”
Tiểu binh thành thật trả lời, trong lúc người hỏi người đáp, sắc mặt Trình Tĩnh càng trầm xuống, dẫn tới sự chú ý9của Nguyễn Xung ở bên cạnh
“Tiên sinh, có chỗ nào không ổn?”
Nguyễn Xung cẩn thận nghĩ lại lời mới vừa rồi của tiểu binh, vẫn không nghĩ ra được chỗ nào có thể khiến Trình Tĩnh nghiêm túc xem xét như vậy.
Trình Tĩnh không chịu được nóng, cách làm việc của anh ta có quy tắc nhất định, dù thời tiết có nóng hơn nữa cũng mặc một bộ nho sam rất kín, ống tay áo có thể che lại nửa ngón tay
Bây giờ đang ở bên ngoài buồng xe, dù trên đỉnh đầu có ô che nắng nhưng vẫn nóng đến mức mồ hôi không ngừng tuôn.
“Nhiều chỗ không ổn.” Giọng nói của Trình Tĩnh hơi yếu ớt, đầy sự nghiêm trọng
Nguyên Xung nghi ngờ, lúc này anh ta không hiểu gì cả, mặc cho anh ta nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra chỗ nào không ổn.
Chỉ số thông minh của anh ta tuy có thể cười chê võ tướng bình thường, nhưng gặp phải người thông minh, sử dụng sức lực bú sữa mẹ cũng không theo kịp tiết tấu.
Nguyên Xung nghi ngờ nói: “Xung ngu dốt, quả thật không nghĩ ra được, xin tiên sinh giải thích nghi hoặc.” Trình Tĩnh giải thích: “Lúc nãy tiểu binh đã nói, Hoàn Châu phái người ở cửa ải ghi chép tình hình của nạn dân, hỏi cặn kẽ xuất thân, quê quán, tuổi, gia đình bọn họ
Lấy người nhà, trai gái, già trẻ làm điều kiện, chọn lựa từng người, lại chia một trăm người làm một tổ dân vào trong.”
Nguyên Xung nghe xong gật đầu nói: “Mạt tướng chỉ cảm thấy cách này có chút ngốc, không chỉ lãng phí thời gian còn một người.” Trình Tĩnh lắc đầu, anh ta nói: “Lãng phí thời gian? Chưa chắc
Còn có một hay không cũng khó nói
Ghi tên nạn dân trong sổ đúng là có lợi cho việc quản lý
Phần lớn nạn dân tụ tập cùng nhau, dễ nảy sinh rắc rối, nếu có người cố ý quấy rối, tất nhiên sẽ dẫn đến phiền phức cho Hoàn Châu
Hoàn Châu cũng không mặc kệ nạn dân, ngược lại phải người ở cửa ải ghi thông tin của nạn dân, lại chia thành từng nhóm lần lượt dẫn họ vào trong, chẳng phải là giám thị sao? Hiện giờ, khắp nơi trong biên giới Hoàn Châu đều cần người, những nạn dân này tới thật đúng lúc.”
Đưa nạn dẫn tới nơi cần người, sau khi tới là có thể làm việc.
Nhưng Nguyên Xung lại nghĩ sai lệch, anh ta nghĩ tới lao dịch, trên mặt lộ vẻ không đành lòng.
Nạn dân bằng lòng xa xứ tha hương, tất cả đều vì trốn tránh chiến tranh khói lửa, bảo toàn mạng sống của già trẻ trong nhà.
Nhưng lao dịch quá khổ, thường là “thập tử nhất sinh”, có khi đáng sợ hơn chiến tranh khói lửa nhiều
Nguyên Xung thật sự nghĩ không thông, những nạn dân này tụ tập chạy tới Hoàn Châu làm gì? Anh ta nói nghi ngờ của mình, Trình Tĩnh cũng lộ ra nụ cười khổ.
“Ngươi sai rồi, lao dịch ở Hoàn Châu không giống với những nơi khác.” Trình Tĩnh quen biết với Phong Chân, hai người trong giai đoạn liên minh đã từ bạn qua thư trở thành bạn trong hiện thực
Tuy lập trường không giống nhau nhưng chỉ cần không nhắc tới chuyện công, bọn họ vẫn có thể duy trì giao tình của riêng mình
Qua vài ba lời của Phong Chân, Trình Tĩnh biết lao dịch trong Hoàn Châu không phải là miễn phí không được trả công mà giống người chủ thuê và công nhân.
Ngươi bỏ sức lực, ta bỏ tiền bỏ lương thực, trao đổi đồng giá.
Một khi nạn dân xa xứ tha hương, họ chính là bèo trôi không có rễ
Hoàn Châu không chỉ có thể cung cấp chỗ ở yên ổn, còn có thể cung cấp công việc và lương thực, quả thật là thánh địa trong lòng nạn dân
Nguyên Xung nghe xong không kìm được líu lưỡi kinh ngạc
“Nếu phân phát tiền lương cho người dân lao dịch, cái này phải tốn bao nhiêu tiền của?”
Trình Tĩnh rũ mắt nói: “Liễu Hi không thiếu tiền.”
Nguyên Xung gật đầu đáp: “Cũng đúng, cha Liễu Hi là Liễu Xa nắm giữ quận Hứa ở sau lưng, đúng là không thiếu.” Trình Tĩnh nhìn về đám nạn dân từ từ di chuyển ở phía xa, những người đó tụm năm tụm bảy chen chúc nhau, nhìn giống như rong rêu màu đen
Mặc dù lượng công việc ghi danh nạn dân lớn, nhưng lợi ích sau này cũng lớn.
Lợi ích trực quan nhất chính là giảm bớt nguy hiểm nạn dân bạo động, lợi ích lớn khác chính là tận dụng hợp lý sức lao động của những nạn dân này.
Nguyên Xung ở bên cạnh lại nói: “Nhưng..
Cho dù là thế, sắc mặt tiên sinh cũng không đến nỗi phải tái nhợt như vậy...”
Trình Tĩnh cười khổ một tiếng nói: “Hằng Thư còn chưa phát hiện sao? Những nạn dân này hầu như đều đến từ quận Ngọa Long.”