*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu như chỉ dựa vào một mình lệnh chiếu hiển thì e rằng không thể khiến cho sĩ tử trong thiên hạ động tâm, cho nên ta định công bố một quyết định trọng đại.” Trong lòng mọi người bỗng nhiên thót lên một cái
Lúc chủ công không gây chuyện, chuyện làm ra cũng đã khiến bọn họ kinh hồn bạt vía
Bây giờ nói rõ là muốn làm chuyện đại sự, vậy chuyện đó có thể nhỏ sao? Khương Bồng Cơ không nói gì, cô ra hiệu cho Thượng Quan Uyển đi lấy đồ
Cũng vẫn là dùng khay bưng lên, nhưng những cuốn sách lúc trước vừa mỏng vừa nhẹ, bây giờ những cuốn sách được bưng lên, cuốn nào cũng nặng
“Những cuốn3sách này dành cho những đứa trẻ ở thư viện học vỡ lòng, ngoài chính văn ra, còn có chú thích được Trình Thừa tiên sinh kỳ công chỉnh lý.” Nghe đến tên húy của phụ thân, ánh mắt của Trình Viễn ở phía dưới bỗng sáng thêm vài phần, đến lúc nhận được một cuốn sách, cậu vội vàng mở ra xem
Nhìn thấy nội dung bên trong, Trình Viễn mới hiểu được vì sao gần đây phụ thân lúc nào cũng vui vẻ hoạt bát, cứ như được hồi xuân lần nữa vậy
Chữ trong chính văn khá to và thô, chỉ nhỏ hơn so với đồng tiền một chút, nhìn vào thấy vô cùng nhẹ nhàng, không thấy mệt mà cũng không hại mắt
Chữ của phần chú thích lại nhỏ hơn so với chữ của chính văn, còn mạnh hơn nữa, nội dung0đều là bạch thoại
Cho dù là người dân bình thường thì chỉ cần đọc một lần là có thể hiểu được.
Trừ cái đó ra, ở giữa mỗi câu lại có một ký hiệu nhỏ kỳ lạ.
Phong Cẩn mơ hồ phát hiện ra điều gì đó, anh vội vàng thấp giọng đọc một lần, đến lúc gặp những ký hiệu kỳ lạ kia, vô thức dừng lại một chút, bỗng nhiên hiểu ra được tác dụng của ký hiệu: Những ký hiệu này là để ngắt câu! Nhìn thấy những ký hiệu lặp lại, anh đột nhiên hít một hơi lạnh
Rõ ràng, tất cả những ký hiệu này không phải là sắp xếp linh tinh, mỗi một ký hiệu lại đại diện cho một ý nghĩa nhất định nào đó.
Không chỉ có Phong Cẩn, đám người Dương Tư cũng phát hiện ra điều này rồi
Kỳ5Quan Nhượng mạnh mẽ kiềm chế tâm tình đang bất ổn, ngón tay lật thật nhanh mấy trang, phát hiện ra cuốn sách vỡ lòng này cũng không phải là nói suông.
Cách thức thống nhất, hoặc là ba chữ thành một cầu, hoặc là bốn chữ thành một hàng, đọc lên cảm thấy rõ ràng trôi chảy.
Cuốn sách này văn ngôn đại chúng, đọc lên thuận miệng lại dễ nhớ, bao quát thường thức, truyền thống quốc học, các câu chuyện lịch sử và những triết lý nhân sinh tích cực.
Những cuốn sách này đương nhiên là các loại tài liệu giảng dạy mà Khương Bồng Cơ lấy được từ đám người xem bên kia nhiều năm về trước, gồm có “Tam tự kinh”, “Bách gia tính” vân vân.
Có điều ngoại trừ “Bách gia tính”, tất cả các tài liệu khác đều đã bị4Khương Đồng Cơ thay đổi hoàn toàn
Bởi vì lịch sử ở vị diện của người xem và lịch sử ở vị diện bên cô không giống nhau, có rất nhiều điển cố và đoản ngữ không xài được
Trí nhớ của Khương Đồng Cơ rất tốt, hay gọi là kiến thức uyên thâm, cô dứt khoát tiến hành sửa chữa cắt bớt tài liệu
Không chỉ loại bỏ hoàn toàn điển cố không tồn tại, mà những tư tưởng mù quáng cực đoan cũng bị cố xóa bỏ từng cái.
Chắt lọc tinh hoa, bỏ đi cặn bã.
Sau một đợt cải tổ lớn, cô còn thêm vào không ít những nội dung liên quan đến thế giới này, ví dụ như sự tích về Hứa Công của tiền triều
Cô đem bản nháp sau khi đã được sửa chữa rất nhiều đưa cho Trình Thừa, Trình Thừa xem9qua, kích động đến mức cầm còn không chắc
Ông liên tiến hành sửa đổi tài liệu lần hai.
Lấy “Tam tự kinh” làm ví dụ, cuốn tài liệu ban đầu có hơn một nghìn một trăm chữ, trải qua hai lần chỉnh sửa lớn của Khương Bồng Cơ và Tình Thừa, cuối cùng lại tăng thêm thành ba nghìn sáu trăm năm mươi sáu chữ! Trình Thừa còn lôi vị đại Nho Vạn Hiên của Trung Chiếu ra để làm chú thích, làm rõ nội dung ẩn chứa của mỗi câu.
Sau một lần sửa đổi nữa, bản tài liệu dạy vỡ lòng đầu tiên đã ra mắt, cả bộ gồm hai mươi mốt cuốn
Mọi người xem qua xong, trong đầu chỉ có một suy nghĩ
Bộ sách này có thể khiến cho người ta khuynh gia bại sản ấy chứ? Đừng cho rằng bọn họ nghĩ vậy là làm quá lên
Nếu như Khương Bồng Cơ không làm ra giấy Tuyên* thì khuynh gia bại sản còn nhẹ chá
[email protected] * Giấy Tuyên hay giấy huyện Kinh là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ
Giấy Tuyển nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa
Tại Trung Quốc người ta coi giấy Tuyến là vua của các loại giấy và là loại giấy bền nghìn năm (2862fffff - chỉ trung chi vương, thiên niên thọ chỉ)
Tháng 8 năm 2002 giấy Tuyên được chính quyền Trung Quốc bảo hộ chỉ dẫn địa lý quốc gia
(theo Wikipedia) Bây giờ vật liệu chủ yếu được dùng để viết sách vẫn là giấy mộc, xa hoa hơn một chút thì dùng giấy lụa, cực kỳ xa hoa thì dùng đến giấy trúc
Trên thực tế, trước khi giấy trúc Hà Gian xuất hiện, loại giấy mà quý tộc sĩ tộc dùng vẫn là giấy Thái Hầu* đáng giá ngàn vàng
* Giấy Thái Hầu: là loại giấy được cho là do Thái Luân - một thái giám người Trung Quốc cải tiến tạo thành
(theo Wikipedia) Giấy trúc chính là loại giấy có nguồn gốc từ giấy Thái Hầu chứ không phải sáng tạo mới, giấy Thái Hầu sau khi tiến hành cải tiến kỹ thuật thì thành giấy trúc
Bằng không, chỉ dựa vào Cổ Mẫn, làm sao có thể lưu giữ được kỹ thuật làm giấy trân quý như vậy? Vật liệu làm giấy trúc có hạn, sản lượng giấy rất thấp, giấy Tuyên của Khương Bồng Cơ là dùng gỗ bách đàn làm nguyên liệu, so với tưởng tượng của mọi người thì làm ra giấy Tuyển dễ hơn một chút
Còn về bách đàn, loài cây này sức sống cực kỳ mãnh liệt, chu kỳ sinh trưởng ngắn, cây giống trồng xuống, hai ba năm sau liền có thể dùng làm nguyên liệu giấy Tuyên
Ở sùng Châu khắp nơi đều có bách đàn, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Khương Bổng Cơ để Liễu Xa đi Sùng Châu.
Nói một cách khác, giá trị của bộ sách này không hề đắt đỏ như trong tưởng tượng của bọn họ.
Đợi mọi người xem xong, Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Bộ sách này sau này sẽ là tài liệu học tập của học trò lớp vỡ lòng.” Mọi người không có ý kiến gì, chỉ trừ Điển Dần.
“Chủ công, mạt tướng có thể..
cũng đến thư viện học mấy ngày?” Điển Dẫn cố gắng đi học chữ, những học tập không phải chỉ một hai ngày liền có thể thấy được kết quả
Anh ta bình thường còn bận rộn việc luyện binh, không có nhiều thời gian
Có điều, nhìn thấy một bộ sách lớn như vậy, anh ta cảm thấy bản thân dù không có thời gian cũng phải cố sắp xếp thời gian mà đi học
Anh ta muốn giữ lại bộ sách này, truyền lại làm bảo vật gia truyền
Khương Bồng Cơ cười nói: “Học không có giới hạn, Điển phó giáo úy có suy nghĩ này, đương nhiên là rất đáng cổ vũ.”
Điển Dần hơi đỏ mặt, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định không phụ kỳ vọng của chủ công
Cô lại nói: “Một bộ sách này không chỉ là để cho học trò lớp vỡ lòng, ta còn muốn lấy nó làm quà tặng, tặng cho danh sĩ khắp thiên hạ
Kỳ Quan Nhượng liếc nhìn nội dung bìa trong của cuốn “Tam Tự Kinh”, ngay lập tức hiểu ra dụng ý của chủ công, không khỏi cười thầm
Bìa trong rất sạch sẽ, chỉ viết có vài chữ phóng khoáng: “Tác giả: Vương Ứng Lân, Liễu Hi; người chú thích: Trình Thừa.” Khương Bồng Cơ vốn dĩ không muốn đưa tên của mình vào, nhưng trên đời này làm gì có người nào tên là Vương Ứng Lân, cô cũng không thể nào nói Vương Ứng Lân là tác giả đầu tiên của “Tam tự kinh”
Để ngăn lại lời đồn về sau, suy nghĩ uốn éo một hồi, cô chỉ có thể nói trước kia vô tình gặp người này, tôi có linh cảm từ những điều hắn nói.
Những tài liệu dạy học khác cũng được xử lý bằng cách tương tự.
Kỳ Quan Nhượng thừa nhận, chủ công nhà mình là một người vô cùng quyết đoán
Đem bộ sách này cho danh sĩ khắp thiên hạ, không phải vì mục đích nào khác ngoài hai từ: Tạo thế! Một khi tất cả các danh sĩ trong thiên hạ đều chấp nhận thì bộ sách này sẽ được mọi người bê lên điện mà thờ.
Người được lưu lại tên húy trên bộ sách cũng được đem thờ chung luôn
Thật đúng là nhất cử thành thần! Sĩ tử trong thiên hạ khao khát cái gì nhất? Chẳng qua là bốn chữ công danh lợi lộc
Cái gọi là danh sĩ, nói một cách dễ hiểu thì chính là người có danh nhưng không làm quan.
Trong số những người này, có những người thực sự có đức độ, thực sự không muốn làm quan
Có những người tuy rất muốn làm quan nhưng lại không có đủ tư cách, chỉ có thể mở lối đi khác tạo thành danh
Chỉ cần có thanh danh đương nhiên sẽ có người đến chiêu mộ, một khi được người khác chiêu mộ, những người này có thể tiến vào con đường làm quan.
Có điều, làm quan chỉ là thoải mái nhất thời, làm sao có thể so sánh được với việc trở thành tác giả viết sách, lưu danh thiên cổ?
Kỳ Quan Nhượng có thể khẳng định rằng, chủ công nhà mình thực sự muốn tung chiêu lớn.