“Quân nhi, nàng tỉnh rồi à? Đến bên trẫm..”
Hoàng đế vừa nổi giận rút kiếm chém đứt đầu một quần thần, thi thể không đầu nằm sõng soài dưới đất, đầu lăn lộng lốc đến trước bàn chân trắng nõn của cô gái. Đôi mắt cô khẽ nhướng, bước qua cái đầu kia, lòng bàn chân còn dính máu ấm nóng.
Theo bước chân nhẹ nhàng, vỉa hè còn lưu lại dấu chân màu máu nhỏ xinh.
“Lại có người chọc Quản Gia không vui à?”
Cô gái cũng không nghe lời của hoàng đế, thay vào đó là nụ cười quyến rũ mê hoặc, đôi môi đỏ mọng khiến người ta nhìn mà nóng cả người, thân thể mềm mại nằm trên chiếc ghế dài cách bản không xa, tay áo buông lỏng tới khuỷu tay lộ ra bả vai trắng không tỳ vết.
Cô lắc lư mũi chân, đôi chân ngọc ngà dính vết máu càng khiến da cổ nổi bật hơn.
Báu vật trời sinh!
Trong đầu hoàng đế hiện lên vô số cảnh tượng hoa lệ, khoái cảm đục khoét xương cốt kia khôi phục khiến cơ thể ông ta có cảm giác, hận không thể ôm báu vật trước mắt này vào lòng mà thương yêu. Ông ta không nhớ đã bao nhiêu năm không còn được trải qua cảm giác kích động của tuổi trẻ như thế này rồi.
Càng già ông ta càng có lòng mà không có sức, tính khí càng ngày càng nóng nảy, động một tí là ngược đãi người đẹp để đạt được khoái cảm.
Mãi đến khi ông ta gặp báu vật tuyệt thế Tuệ Quân này.
Tuệ Quân, Huệ Quân...
Chỉ lẩm bẩm cái tên này trong miệng, ông ta cũng có thể cảm thấy nỗi đau đớn và sỉ nhục, còn cả tình yêu sâu đậm không cách nào vơi đi. Yêu hận đan xen khiến ông ta mất tỉnh táo.
Chưa kịp hỏi thân phận của cô gái, hoàng đế đã trực tiếp dùng sức mạnh ép cô vào khu vườn mát mẻ ở hoàng trang sủng hạnh.
Khuôn mặt tương tự, tên tương tự, nhưng cảm giác lại khác biệt hoàn toàn.
Nếu nói Huệ Quân là một bông hoa sen trắng thanh thuần, kiều diễm, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thì Tuệ Quân lại là bông hoa mê hoặc như ngọn lửa sinh ra ở địa ngục, lẳng lơ cực điểm, hoa lệ thấu xương, giống như yêu tinh mê hoặc người, khẽ chạm vào thân thể cố là lập tức khó mà dứt bỏ.
Hai người đều vô cùng gợi cảm nhưng tính cách Huệ Quần thẹn thùng, trong chuyện phòng the không khiến ông ta đủ sung sướng, có lúc còn phải chú ý đến thân thể bà ta mà không đành lòng. Nhưng Tuệ Quần này lại khác, nhiệt tình như lửa, vừa
mạnh dạn vừa mê hoặc, cùng cô ân ái hoàng đế luôn cảm thấy sục sôi, toàn thân thoải mái như tìm về nhiệt tình và kích động thời trai trẻ.
Hoàng đế có tình cảm đối với Huệ Quân. Bà ta là ánh trăng hoàng đế không chạm đến được, mang đến cho ông ta cả khoái lạc lẫn đau khổ và sỉ nhục.
Còn Tuệ Quân, quấn quýt cùng cố khiến ông ta cảm thấy như thay da đổi thịt, sung sướng thỏa mãn, tràn đầy kích thích và không cách nào rời xa.
Về mặt tinh thần thì không bỏ được Huệ Quân, về mặt thể xác thì không bỏ được Tuệ Quân.
Đối với hoàng đế để não dưới háng này mà nói, hưởng thụ thân thể quan trọng hơn hưởng thụ tinh thần.
Đương nhiên, sau khi sủng hạnh ông mới biết Tuệ Quần là ái thiếp hậu viện của con trai thứ tư.
Vừa nghĩ tới tên và dung mạo giống nhau giữa Tuệ Quân và Huệ Quân, mà Vương Huệ Quân chính là mẫu thân của Vu Mã Quân, từng là Vương quý phi của ông ta, hoàng đế nhất thời có loại cảm giác ghê tởm như ăn phải con ruồi, càng ác cảm với Vu Mã Quân hơn.
Nghĩ tới đây, hoàng đế không còn chút áy náy nào với việc cướp ái thiếp của con trai mình nữa.
Sau khi cho người âm thầm điều tra thân phận của Tuệ Quân, ông ta hết nghi ngờ, vô cùng sủng ái cổ.
Nhưng mà người ta không phải là bông hoa sen vô hại mà là một bông hoa hồng có gai, tính cách ương bướng, ngang ngạnh.
Hoàng đế thấy Tuệ Quân không để ý tới ông ta thì cười tiến lên, vươn tay nắm lấy chân cô say đắm ngửi, vẻ mặt si mê vô cùng.
Ngửi xong, toàn thân khoan khoái.
“Cơ thể nàng sao lại dính máu của đàn ông, trẫm giúp nàng làm sạch”
Tuệ Quân thờ ơ nhìn người kia nửa quý khẽ liếm chân cô mà trong lòng buồn nôn. Cô không vui nhấc chân áp lên mặt ông ta, hoàng đế không những không tức giận mà còn cười liếm lòng bàn chân cô, hai tay không đàng hoàng sở bắp chân cô.
Cha con hai người đều là biến thái!
Cô rút chân về, bực tức cười lạnh: “Quan Gia lại không chê bẩn”
“Cơ thể của Quân nhi, chỗ nào cũng sạch sẽ, làm sao bẩn được?”
Hoàng đế từ từ đứng dậy, ánh mắt xâm chiếm như hai ngọn lửa đang thiếu đốt liếc qua cơ thể cô.
“Thiếp thân là thiếp của con trai ngài, cơ thể này cũng là cho chàng trước, ngài vẫn cảm thấy sạch sẽ sao?”
Hoàng đế cười lạnh: “Bây giờ nàng là của trẫm, trong đầu không được nhớ tới người đàn ông khác.”
Thể thiếp của con trai thì làm sao? Đến thể thiếp của tiến đế cũng đã qua tay ông ta. Chậc, bất kể là người phụ nữ như thế nào, bản tính cẩn thận và hung ác đều sẽ không thay đổi. Hoàng hậu của tiên đế vì giữ tính mạng mà âm thầm trèo lên giường của ông ta không nói, còn chủ động mang Vương quý phi lên giường ông ta.
Bây giờ, con gái của Liễu Xa là Liễu Huyền lại vì vị trí Tứ hoàng tử phi mà đem Tuệ Quân dâng lên giường của ông.
“Huống chi, nếu không có Tứ hoàng tử phi sắp đặt, đẩy nàng đến bên trẫm thì trẫm cũng không có được nàng, có đúng không?” Hoàng đế ôm lấy báu vật trong lòng, buồn bã nói: “Báu vật tuyệt thế dâng đến cửa, sao lại không dùng chứ? Trẫm yêu cái miệng nhỏ này của nàng chết đi được”
Nói rồi cúi đầu gặm nhấm.
Tuệ Quân thầm bĩu môi.
Cô tưởng rằng hoàng gia là chốn tươi sáng, sau khi tiếp xúc trực tiếp mới biết được ghê tởm đến nhường nào.
Vị hoàng đế trước mặt này, ngoài tiền và địa vị ra còn không bằng những khách có gặp trước đây.
Ít nhất những khách kia nói rõ là đến chơi gái, hoàng đế không chỉ muốn chơi gái mà còn yêu cầu cô yêu ông ta.
Đồ mặt dày!
Hai người làm đến thở hổn hển, hoàng đế ôm cô ngồi ở bàn phê duyệt tấu chương.
Tuệ Quân vốn lười biếng mắt nhắm mắt mở nhìn, lại phát hiện ra trên tấu chương có tên quen mắt.
Vừa may, hoàng đế cũng nhìn thấy bản tấu chương kia, vừa lướt qua thì ánh mắt ảm đạm tối tăm chợt lóe lên tia hung ác.
“Đây là cái gì thế?” Tuệ Quân giơ tay lấy một bản tấu khác, xem xong ném sang một bên, vừa xem vừa ném. Cô tùy hứng, lộ rõ vẻ được cưng chiều: “Một đống tấu chương, nhìn đã đau đầu”
Hoàng đế mặc cô làm loạn cho đến khi tấu chương trong tay bị co rút ra.
“Chữ này đẹp” Tuệ Quân lướt qua, như thể bị nét chữ thu hút, có hứng thú nói: “Quan Gia đọc cho thiếp nghe đi”
Không phải hỏi ý mà là mệnh lệnh.
“Được, trẫm đọc cho nàng nghe” Hoàng đế cười cưng chiều, một tay mở tấu chương, một tay không đàng hoàng mà chọc ghẹo.
Đọc xong, Tuệ Quân nói: “Thư sinh cổ hủ nhưng mà còn tốt hơn mấy kẻ chọc tức Quan Gia kia”
Hoàng đế nói: “Đây chính là ông chủ trước kia của nàng viết”
Tuệ Quân kinh ngạc trợn to mắt, tức thì nghĩ đến cái gì, khẽ hừ một tiếng.
“Lại làm sao thế, bảo bối của trẫm”
“Thiếp thân tránh bị nghi ngờ mà”
Hoàng đế cười to nói: “Liễu Hi quả thật có tài lại có lòng trung quân ái quốc, trẫm sao có thể lạnh nhạt với nhân tài như này được. Quân nhị nói xem nên cho cậu ta chức quan gì, trầm liền cho cậu ta chức quan đó”
Tuệ Quân thầm nghĩ, đảo mắt một vòng, cười mê hoặc: “Hay là tùy ý cho một chức huyện lệnh là được rồi”
Hoàng đế bỗng cười nhạt, ôm sát Tuệ Quân than thở nói: “Quân nhi rất hiểu lòng trẫm”
Nói rồi vung bút, trao cho Liễu Hi chức huyện lệnh Tương Dương, đợi khi động đất qua đi, dân sinh phục hồi liền nhậm chức.
Hoàng đế cười thích thú: “Vừa đấm vừa xoa, làm xong việc rồi mới có phần thưởng”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
thảo07 Tháng mười, 2022 13:12
aaa
thảo07 Tháng mười, 2022 13:08
aaa
thảo07 Tháng mười, 2022 12:29
aa
thảo07 Tháng mười, 2022 11:24
aaa
thảo06 Tháng mười, 2022 18:30
aa
thảo06 Tháng mười, 2022 16:21
aa
thảo06 Tháng mười, 2022 16:20
aaap
thảo06 Tháng mười, 2022 16:07
aa
BÌNH LUẬN FACEBOOK