Khương Bồng Cơ nghĩ tạm giấu Tuệ Quân đi rồi để cô ấy giả chết, tránh được tại mắt đã.
Nhìn mặt cô ấy, Khương Đồng Cơ giơ tay lau vết thương trên cánh tay mình, dùng máu tươi bôi lên khuôn mặt sạch sẽ của Tuệ Quân.
“Mấy ngày này thiệt thòi cho em rồi, đợi sự việc này lắng lại nhất định ta sẽ bảo vệ em cả đời vô ưu”
Tuệ Quân cảm nhận được xúc cảm trên gò má, trầm mặc một lúc khẽ nói: “Lang quân đối với nó còn hơn cả phụ mẫu tái sinh. Chỉ cần một cấu của lang quần thì dù phải mất cái mạng này nó cũng không oán hận. Lang quân nhân từ, nổ nguyện ở bên hầu hạ cả đời...”
Khương Bồng Cơ giơ tay lên dùng ngón trỏ chỉ vào mi tâm của cô, Tuệ Quân hoảng hốt ngẩng đầu, chỉ nhìn đối phương cười từ chối.
“Không được, tương lai sẽ có người đối xử tốt với em, còn sống chính là còn hy vọng, tội gì phải bị quan như thế? Con đường sau này còn dài lắm”
Tuệ Quân siết chặt tay trong tay áo, cúi đầu nói: “Vâng”
Khương Bồng Cơ phái người tìm một bộ trang phục trên thi thể của Cấm vệ quân cho Tuệ Quần thay.
Cho dù là như thế nào thì ứng phó xong của này trước đã, tình thế qua rồi thì lại thay đổi thân phận cho Tuệ Quân.
Làm xong việc này còn phải dặn dò thân vệ đi làm một việc khác. Cô cho thân vệ đi chiến trường tìm xem có nữ quyền của đại thần bị ngộ thương mà chết không, rồi chọn một thi thể giống với Tuệ Quân nhất, sau đó hủy hoại toàn bộ dung nhan của thi thể đó rồi cho mặc quần áo của Tuệ Quần giả dạng thành thi thể của cô ấy, miễn cưỡng coi như có cái mà ăn nói.
Về phần có người hoài nghi hay không ư?
Ha ha, hiện giờ quả đấm của ai lớn thì mới có quyền nói chuyện, những đại thần binh bại tướng tàn kia dám bén xép xem?
“Chủ công, bệ hạ đã băng hà rồi”
Vẻ mặt Nhan Lâm lạnh lùng lướt qua chiến trường ngổn ngang toàn máu tanh, thì thầm vào tai Dương Kiển.
Mặt Dương Kiển vẫn còn kích động, vừa nghe tới câu này cả người đều sợ đứng nguyên tại chỗ.
“Băng hả?” Dương Kiển nghẹn ngào nói không ra lời, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Bệ hạ băng hà... Thiếu Dương, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Giọng Nhan Lâm lạnh như băng, quả quyết nói: “Ổn định tình hình trước, không cần tự loạn thế trận, chỉ cần phối hợp với liên minh và quần thần lập vua mới là được.”
Hoàng đế chết thì chết rồi, dù sao hoàng thất cũng có không thiếu dự bị.
Chỉ cần người lên ngôi không phải Xương Thọ Vương thì tất cả đều dễ nói.
Người và việc có thể khiến Nhan Lâm xem trọng không nhiều, trong đó hoàn toàn không có cái gọi là Hoàng đế.
Ở cái nhìn của Nhan Lâm thì ủng hộ lập lên vua mới không thua gì ân cứu giá, người trước còn bớt lo hơn một chút.
Lòng Dương Kiển lo lắng bất an nhưng thi thể Hoàng đế đã lạnh rồi, ông có làm gì thì cũng không thay đổi được sự thật.
Hai đội quân đều là nghiêm chỉnh huấn luyện, mặc dù không có phối hợp đánh trận thực nhưng cũng không gây cản trở lẫn nhau.
Liên thủ đánh bại quân địch, ai cũng không ham chiến đuổi theo, thay vào đó trước tiên lựa chọn trấn an đại thần và gia quyến họ bị kinh sợ.
Phong Chân, Dương Tư và Nhan Lâm tiếp quản đại cục, phụ trách chào hỏi quần thần.
Hành động cần não, đương nhiên phải ném cho mấy người văn nhân.
“Thiếu Dương, ta lén nhìn di thể của Bệ hạ, chết vô cùng thảm hại... Dáng vẻ đó không giống như bị quân địch giết...”
Dương Đào thừa dịp náo loạn chạy đến kiệu rồng ngô thi thể.
Trên ngực Hoàng đế là vết dao, vết thương dùng vật sắc bén cắt rất dài, trái tim còn bị người móc ra.
Mặt Nhan Lâm lãnh đạm: “Không giống bị quân địch thừa dịp náo loạn giết sao?”
Dương Đào gật đầu như bổ củi: “Đúng là không giống bị quân địch giết mà giống như bị người đâm loạn, tim cũng lòi cả ra”
Khương Bồng Cơ chạy đến quá nhanh, tình hình lại loạn, trong hỗn loạn mọi người cũng không biết rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Biết Tuệ Quân bị Khương Đồng Cơ dẫn đi hiện tại chỉ có một người là tên tướng lĩnh quân địch.
Lúc Khương Bồng Cơ ôm Tuệ Quân chạy trở về thì Tuệ Quân luôn trốn ở trong lòng cô, mọi người chỉ biết là tù binh xinh đẹp mà cô bắt được.
Theo như giải thích của hoạn quan hầu hạ Hoàng thượng thì lão ta không phải bị quân địch giết mà bị Hoàng hậu bên cạnh giết hại.
Lòng Dương Đào sợ hãi.
“Hoàng hậu giết Hoàng thượng? Không phải người một nhà thì cũng không vào chung một cửa. Vị Hoàng hậu này cũng thật là tàn nhẫn...”
“Việc riêng của hoàng thất không cần nhòm ngó nhiều để tránh bẩn mắt”
Nhan Lâm bình tĩnh không hề dao động.
Dương Đào ngoan ngoan đáp lời: “Ừm, ta biết rồi, nói nhiều thì sai nhiều mà, sau này ta nói ít hơn hai cầu là được”
Khương Bồng Cơ xử lý qua vết thương, dùng vải sạch quấn cánh tay hai vòng, tạm thời có thể ứng phó xong. Chiến trường đã thu dọn được một phần nhưng thi thể vẫn rải rác khắp nơi.
Máu tươi nhuộm đỏ cả vùng đất lớn, không khí xung quanh toàn mùi máu tanh khiến người ta muốn nôn mửa.
Cô tinh mắt nhìn thấy mấy lão mặc quần áo đại thần đứng xung quanh bạn Dương Tư, mặt kích động, lòng đầy căm phẫn.
“.. Nhất định phải tiêu diệt yêu hậu, hành thích vua chính là tội chu di cửu tộc, sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ?” “Không giết yêu hậu không thể dẹp yên lòng dân, hy vọng các ngươi có thể nhanh chóng đi bắt, để an ủi linh hồn của Bệ hạ trên trời”
Khương Bồng Cơ tiến lên trước, mấy vị đại thần kia bày ra vẻ mặt không vui.
Bọn họ đang bàn bạc đại sự mà cái tên tiểu tướng không có mắt này lại dám đến quấy rầy?
Đang muốn nói thứ dân không được tới gần lại thấy Dương Tư và Phong Chân chắp tay thi lễ.
“Chủ công”
“Trừng phạt ai cơ? Đứng tít mãi xa cũng có thể nghe thấy”
Khương Bổng Cơ hài lòng nhìn vẻ mặt của các đại thần như ăn phải ruồi.
“Bệ hạ qua đời, các vị đại thần nói rằng hung thủ chính là Hoàng hậu. Nhưng hiện tại nhốn nháo hoảng loạn đúng là khó mà tìm được hung thủ Dương Tư và Phong Chân cũng ngán tận cổ mấy đại thần này, chẳng có cái bản lĩnh gì chỉ có sai người là giỏi. Chỉ huy thì chỉ huy đi, vấn đề là đừng có chỉ huy bừa.
Bọn họ và đội quân của Dương Kiển cộng lại mới có hai mươi lăm nghìn binh sĩ, vừa rồi còn bị tổn thất một ít, dựa vào chút binh lính này để bảo vệ các vị đại thần cùng gia quyến đã không dễ dàng gì rồi, đợi lát nữa còn phải bảo vệ di thể của Hoàng thượng về hoàng thành Kham Châu, đánh đuổi quân địch trong thành.
Nhân lực thiếu thốn trầm trọng!
Mấy người đại thần cậy già lên mặt này lại còn muốn chỉ huy quá giới hạn, sai bọn họ phân chia ra tìm vị Hoàng hậu đã giết Hoàng thượng.
Còn không phải nói với Xương Thọ Vương là đến đây, nhân lực ở đây của ta không đủ, ngươi nhanh mà tới đánh lén đi à?
Nghĩ đến đây, bọn Dương Tư đã không biết nên nói gì rồi.
Có điều, những người này đều là lão thần trong triều, người già thì phải đối xử cẩn thận không thể đối xử tùy tiện chỉ có thể ậm ừ ứng phó.
Con người Khương Đồng Cơ khẽ động, bình thản nhìn một lượt các lão thần.
Ánh mắt cô rất bình thản nhưng cả người đầy máu tươi và sát khí chưa tan hết lại khiến cho bọn họ thấp tha thấp thỏm, chột dạ theo bản năng.
Khương Bồng Cơ nhìn mấy người nói: “Lời của bọn họ không phải không có lý, Bệ hạ qua đời là việc đại sự của cả nước, không được dễ dàng bỏ qua cho hung thủ. Nếu là Hoàng hậu thì vừa rồi hình như có một thi thể khá giống, có điểu... Thi thể của người này hình như bị người và ngựa giẫm nát, khuôn mặt hoàn toàn bị phá hủy không nhận ra được nữa chỉ có duy nhất bộ quần áo là có thể nhận ra thân phận. Chi bằng các vị qua nhìn xem?”
Mấy vị đại thần đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều là cáo già làm gì có chuyện không nhìn ra đám người Dương Tư ứng phó cho có lệ chứ?
Bọn họ đều chuẩn bị sẵn trường kỳ kháng chiến, không ngờ chủ công của bọn họ lại dễ nói chuyện thế này, ngoài dự liệu của người ta.
“Đa tạo
Mấy vị đại thần chắp tay nói lời cảm ơn, thành khẩn vô cùng.
“Không có gì, chúng ta đều là quần thần, cái việc nhỏ nhoi này có đáng gì đâu. Người đầu, đem cái thi thể vừa mới phát hiện ra đây!”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
thảo07 Tháng mười, 2022 13:12
aaa
thảo07 Tháng mười, 2022 13:08
aaa
thảo07 Tháng mười, 2022 12:29
aa
thảo07 Tháng mười, 2022 11:24
aaa
thảo06 Tháng mười, 2022 18:30
aa
thảo06 Tháng mười, 2022 16:21
aa
thảo06 Tháng mười, 2022 16:20
aaap
thảo06 Tháng mười, 2022 16:07
aa
BÌNH LUẬN FACEBOOK