*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Sắc mặt của Vệ Từ thoáng chốc trở nên trắng bệch, lúc này anh mới phát hiện mình đã bị Phong Chân gài bẫy, trong lòng cảm thấy tức giận
Nếu không phải anh được giáo dục tốt thì đã sớm không kìm nén được sự xúc động, trực tiếp đuổi Phong Chân ra khỏi cửa rồi.
“Khuôn mặt đẹp đẽ, cả người đều có sức hút, đáng để người ta mến mộ si mê
Lấy ví dụ đi, các cô gái mến mộ cậu còn ít sao?” Dưới đáy mắt Phong Chân mang theo mấy phần gian xảo, anh ta rất3có hứng thú mà thưởng thức khuôn mặt như tiên giáng trần đã lộ ra sự phiền muộn, giận dữ và xấu hổ của Vệ Từ
Phong Chân tiếp tục nói: “Chủ công không phải là một cô gái tầm thường, thế nhưng cũng là một người có máu có thịt bình thường
Cô gái ưu tú được các chàng trai theo đuổi, chàng trai ưu tú được các cô gái theo đuổi, đây là chuyện thường tình
Gần quan được ban lộc, nhân lúc không ai có nhiều ưu thế hơn cậu thì sớm ra tay đi, dù sao cũng tốt hơn sau này chủ công đi thích người khác
Chỉ có một điểm đặc biệt là, cô gái như chủ công sợ rằng cậu gả ngài ấy cưới0thì mới đúng.”
Vệ Từ: “...”
Một lát sau, Vệ Từ gần như là nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra một câu: “Lãng tử Phong Chân, lời nói và cử chỉ của huynh thật sự không phụ cái biệt hiệu này!”
Vệ Tự tức giận Lý Uân sẽ bị dọa, nhưng Phong Chân thì không
“Chọc cậu thôi, nghiêm túc như vậy làm gì?” Phong Chân thiểu lễ độ mà bĩu môi, anh ta nói: “Năm nay chủ công đã mười tám tuổi, chừng hai năm nữa là phải cân nhắc đến chuyện hôn nhân
Cậu thật sự cho rằng ngài ấy là tiên trên trời, ăn gió uống sương mà sống, trong lòng không suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, thật sự vong tình sao? Lui mười5ngàn bước mà nói, Tử Hiểu nâng chủ công lên thần đàn mà cúng, nhưng có từng nghĩ đến người thừa kế không? Một ngày nào đó chúng ta cũng phải đối diện với vấn đề này mà thôi.” Phong Chân thân là người ngoài cuộc, đương nhiên anh ta sẽ nhìn thông suốt hơn Vệ Từ
Phong Chân cũng nhìn ra được, Vệ Từ đầu có xem Khương Hồng Cơ là chủ công, rõ ràng xem người ta là thần mà cúng bái
Nào biết, thần trong mắt Vệ Từ cuối cùng cũng chỉ là một người phàm có máu có thịt.
Lời nói này của Phong Chân khiến ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng vệ Từ chợt lắng lại.
“Nối dõi tông đường là chuyện thường.”4Vệ Từ chán nản nói: “Từ chưa bao giờ có ý nghĩ không nên có với chủ công.”
Lần này đến lượt Phong Chân không hiểu
Mến mộ thì mến mộ, chuyện này cần gì phải kiêng kỵ chứ? Chuyện hiểu lầm lúc nãy, Vệ Từ suýt chút nữa đã chết đuối trong thùng dấm rồi, bây giờ lại liều chết không nhận.
Ngại ngùng như vậy đâu có giống một người đàn ông lỗi lạc chứ? Rõ ràng chính là tiểu công chúa
Phong Chân căm phẫn nói: “Chân thực sự không biết cậu đang rối rắm cái gì?” Vệ Từ đau đầu xoa mày, nói với Phong Chân: Có một số chuyện..
Chưa đến lúc thì huynh không hiểu được đâu.” Có kinh nghiệm kiếp trước, Vệ Từ biết9chuyện này không đơn giản chỉ là chuyện tình cảm nam nữ, phía sau còn dính líu đến rất nhiều lợi ích vướng mắc khác
Nếu chủ công không phải là người thắng cuối cùng, nhất định sẽ thất bại, Vệ Từ không thèm đếm xỉa mà bày tỏ tâm ý của mình thì có sao? Thế nhưng anh biết đây là chuyện không thể, chủ công nhất định sẽ thắng, cô cũng nhất định sẽ khai sáng một thời đại thịnh thế xưa nay chưa từng có cho vạn dân trong thiên hạ.
Vệ Từ không hy vọng mình sẽ biến thành vết nhơ trên người cô, để những con người lắm miệng kia có lý do công kích cô.
Nếu có thể, anh hy vọng mình có thể đứng bên cạnh coi giữ, yên lặng quét sạch những hòn đá sỏi kia vì cô, để bước chân cô càng thêm vững vàng hơn
Phong Chân còn muốn trêu chọc thêm mấy câu, lại thấy Vệ Từ nhíu chặt lông mày, sự thống khổ trên mặt không giống như giả vờ nên anh ta chỉ có thể ngại ngùng dừng lại
Anh ta là một lãng tử, sao có thể hiểu được tâm trạng của Vệ Từ, càng thích càng mến mộ thì lại càng không dám đến gần kia chứ?
“Haiz, nếu không là cậu thì cũng là người khác.” Hai tay Phong Chân ôm lấy tay áo mình, mỗi một chữ nói ra đều có thể hóa thành lưỡi dao cắm vào lòng Vệ Từ: “Lúc nãy Hán Mỹ chỉ lỡ lời cậu đã vô cùng ghen tức
Nếu đến lúc ác
mộng trở thành sự thật, chậc chậc...” Phong Chân lại bổ sung thêm một câu: “Sao cậu không chịu hiểu chứ?” Vệ Từ chỉ im lặng
Phong Chân nói: “Ta không hiểu cậu đang lo lắng cái gì, có điều cẩn thận suy nghĩ lại, phỏng chừng ta cũng có thể đoán trúng được một hai
Đơn giản là cậu đang lo lắng lời nói vớ vẩn của người bên ngoài và việc tranh đấu con nối dõi trong tương lai chứ gì? Nói vậy cũng không khó lắm, cậu trực tiếp đổi họ ở rể là được rồi?”
Vệ Từ: “...”
Để tránh Phong Chân càng nói càng thái quá, Vệ Từ không nhịn được nữa bèn lên tiếng: “Không chỉ là như vậy.” Phong Chân hỏi: “Vậy thì còn gì nữa?”
Vệ Từ xoa mày nói: “Huynh cảm thấy..
chủ công có khả năng lấy được ngôi vị không?” Phong Chân suy nghĩ một lúc, anh ta nói: “Nếu có thể thuận lợi loại trừ mối họa Bắc Cương, chủ công có thể thêm cửu tích”, tự xưng làm đế.”
* Cửu tích: lễ nghi dành cho hoàng đế khai quốc.
Nếu có thể đánh chiếm Bắc Cương, lại thêm nửa phần lãnh thổ Đông Khánh, tự xưng để hoàn toàn là chuyện không hề quá đáng.
Vệ Từ lại hỏi: “Nếu nữ giới làm vua, vậy lúc này sẽ coi chồng làm đầu?”
Phong Chân theo bản năng định trả lời “hoang đường”, lại chợt dừng lại.
Vệ Từ cười khổ nói: “Nếu coi chồng làm đầu, vậy chắc chắn ngoại thích sẽ một nhà độc tài, nước không ra nước, cái gọi là để vương cũng sẽ trở thành chuyện cười
Trong thần trong triều có thể nhịn được một vị nữ đế, lẽ nào lại có thể chịu đựng hai vị, thậm chí là ba vị? Nếu truyền ngôi vị hoàng để cho hoàng tử, cuộc tranh đấu của ngoại thích cũng sẽ không dừng lại như vậy, thậm chí càng lúc càng kịch liệt
Huynh cũng nhìn thấy rồi, bây giờ thể gia cường thịnh, trong nhà ai mà không có chút binh quyền chứ
Nếu nam để đăng cơ, hậu cung sẽ trở thành con đường để thế gia bắt bí để vương
Nếu bản thân để vương không đủ thủ đoạn, sớm muộn gì cũng biến thành con rối
Cho dù làm thế nào cũng là sai..
Tuy nói rằng bây giờ nói đến chuyện này vẫn còn sớm lắm, thế nhưng chung quy chúng ta cũng phải đối diện mà thôi.”
Phong Chân nghe đến trổ mắt, anh ta thật sự không hề suy nghĩ nhiều như vậy
“Chờ chút..
Theo như lời của cậu, chẳng lẽ để cho cả đời chủ công không có con cái mới tốt hay sao?” Hoặc là, đợi đến lúc chủ công chiếm được thiên hạ, cô lại nhận nuôi con cái của anh em, mạnh dạn chắp tay nhường thiên hạ cho người khác?
“Sao có thể?” Ánh mắt của Vệ Từ bỗng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, anh nói: “Bỏ cha lấy con chính là cách tốt nhất, đoạn tuyệt tai họa ngoại thích, còn có thể thủ tiêu ý nghĩ soán quyền của bọn xấu.”
Phong Chân nghe xong, mí mắt đột nhiên co giật
Vệ Từ bảo: “Thôi, nói chuyện xa như vậy làm gì
Nếu huynh không còn chuyện gì nữa thì mau về nhà đi.” Cứ đứng ở trước mặt anh, thực sự là chướng mắt mà
Phong Chân nghe ra sự ghét bỏ của Vệ Từ, thế nhưng anh ta vẫn mặt dày ở lại, trong lòng thì nghĩ đến những câu nói trước đó của Vệ Từ.
Nếu như chủ công thật sự có thể đoạt được ngôi cửu ngũ, con nối dõi quả thực là chuyện phiền phức.
Mặt khác, Vệ Từ còn đề cập đến vấn đề của những hào môn thế gia.
Bây giờ vơ bừa cũng túm được một động lớn các thể gia tự cầm binh
Thời loạn lạc thì đã đành, không ai có thể nói gì
Nhưng nếu thiên hạ từ từ đi về hướng thống nhất, chuyện này sẽ biến thành mầm họa chia rẽ lần nữa
Dựa vào tính nết của chủ công nhà mình, sao cô có thể thích bị người ta cản tay chứ? Hoặc là triệt để làm suy yếu thế gia, hoặc là bị các thể gia hợp nhau phản công, không muốn trở thành bù nhìn
Lợi ích của hai bên hoàn toàn đối lập, gần như không có khả năng hòa giải.
Phong Chân nhíu mày, nghĩ đến nhiều loại giả thiết nhưng vẫn không có chút manh mối nào
Vệ Từ ở bên cạnh đã trở nên bình tĩnh, anh cầm ấm trà trên bếp trà, biểu diễn trà nghệ một lần.
Thành công chuyển đề tài!