Trăng sáng sao thưa, vạn vật tĩnh lặng.
Vệ Từ tay nâng một ngọn nến leo lét, lặng yên đi trong hành lang dài.
Ánh trăng sáng chiếu xuống, cái bóng kéo dài của anh hắt lên trên cánh cửa.
“Thầy ạ?”
Bước chân Vệ Từ ngập ngừng, anh nhìn thấy đằng trước có một bóng người đang ngồi ngay ngắn.
Uyên Kính tiên sinh vẫy tay gọi Vệ Từ tới: “Tử Hiếu, con lại đây với thầy.”
Nhìn thấy Uyên Kính tiên sinh vẫn đang khoác áo choàng trên vai, Vệ Từ mới bước đến ngồi xuống bên cạnh ông, đặt ngọn nến sang bên cạnh.
“Thầy đợi con bao lâu rồi ạ?”
Không cần hỏi anh cũng biết Uyên Kính tiên sinh đang đợi mình.
“Điều này không quan trọng.” Uyên Kính tiên sinh thản nhiên nói, dường như trong giọng nói của ông có chút vui vẻ: “Tử Hiếu không phải là hạng người lỗ mãng, thầy cũng đã nghe Hữu Mặc và Thiếu Âm kể lại chuyện xảy ra trong kỳ đánh giá hôm nay. Chuyện lấy bàn đập người khác trước mặt mọi người, thì từ khi ba tuổi con đã không làm rồi.”
Vệ Từ hơi đỏ mặt, cúi đầu nhận lỗi: “Con biết sai rồi, xin thầy trách phạt.”
Uyên Kính tiên sinh lắc đầu, hỏi ngược lại anh: “Tại sao lại phải phạt con? Thầy không thấy con sai ở đâu cả, mà ngược lại con đánh rất hay.”
Cũng đâu phải là đánh chết người, hành vi của gã sĩ tử đó quả thật rất quá đáng, ai mà chẳng tức giận?
Uyên Kính tiên sinh lải nhải: “Hôm nay thầy đến đây không phải là vì trách phạt con mà chỉ muốn nói với con rằng, con cứ thoải mái hơn chút nữa đi. Tính tình con quá nghiêm túc, cứng nhắc, lại hay cả nghĩ, chuyện gì cũng giấu trong lòng không cho ai biết. Người xưa có câu rất hay, rất phù hợp cho con nhưng có phần hơi thô thiển, người khác đâu phải là con giun trong bụng con, làm sao mà biết rốt cuộc con đang nghĩ như thế nào?”
Vệ Từ vẫn cúi đầu im lặng, không biết có nghe vào hay không.
Uyên Kính tiên sinh đấm nhẹ lên cái chân đã tề rần, ông nói: “Có những thứ muốn nói thì phải nói ra.”
“Con… con không dám nói.”
Vệ Từ có rất nhiều điều muốn nói nhưng không nói lên lời.
Uyên Kính tiên sinh cười: “Tử Hiếu, làm mưu sĩ có rất nhiều thứ phải kiêng kị, một trong số đó chính là đừng suy bụng ta ra bụng người. Thầy biết tại sao con không dám nói, bởi vì với những gì con chứng kiến, trong lòng con đã sớm có đáp án, cho nên không cần thiết phải nói, có phải là như thế không?”
Vệ Từ vẫn im lặng.
Uyên Kính tiên sinh bất đắc dĩ cười: “Thầy không phủ nhận năng lực mưu tính lòng người của con, nhưng chỉ có duy nhất một người, ta e con sẽ tính sai.”
Cho dù là Uyên Kính tiên sinh không chỉ đích danh người đó là ai, nhưng Vệ Từ và thầy mình đều ngầm hiểu rõ ràng.
“Chỉ có thấu hiểu triệt để mới không thiếu sót trong khi tính toán.” Uyên Kính tiên sinh bĩu môi, nói với vẻ chế nhạo: “Sau này phải thường xuyên gặp mặt, nến con nhìn người ta bằng cái nhìn phiến diện trước kia, e rằng sẽ lộ tẩy càng nhanh. Chuyện xưa như mây khói, con cũng nên quan sát mọi thứ xung quanh bằng một tâm thái hoàn toàn mới, đừng để chuyện cũ che mờ mắt mình. Nếu không làm được điều đó, những gì phải thua thì vẫn cứ thua, mà còn thua thảm hơn nữa.”
Cuối cùng vẻ mặt của Vệ Từ cũng thay đổi, ánh mắt anh nhìn về phía Uyên Kính hiện lên vẻ kinh ngạc cùng né tránh.
Uyên Kính tiên sinh hạ giọng cười: “Ta già rồi nhưng mắt thì chưa mù đâu.”
Một lúc lâu sau Vệ Từ mới lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.
“Thưa thầy, con muốn rời khỏi nơi này một thời gian.”
Uyên Kính tiên sinh hỏi: “Vì con muốn trốn tránh?”
Vệ Từ lắc đầu, cười khổ: “Nếu như con là kẻ hèn nhát, không thể đối mặt với hiện thực như thế thì con đã sớm chuyển đến Trung Chiếu cùng gia tộc rồi, sao phải khổ sở ở lại Lang Nha, lại đến Thượng Kinh? Gặp phải người ấy đúng là chuyện con không ngờ đến. Không phải là con không thể chấp nhận, chỉ là gặp lại cô ấy khi mới hơn mười tuổi, trong lòng con vẫn cảm thấy mê mang, như thể… như thể con chưa bao giờ quen biết cô ấy.”
Dường như chạm đúng công tắc, “hũ nút” Vệ Từ bỗng như một đứa trẻ dốc toàn bộ tâm tư đè nén trong lòng bấy lâu với Uyên Kính tiên sinh.
Uyên Kính tiên sinh đóng vai người nghe từ đầu đến cuối.
Ông lờ mờ đoán ra được lai lịch của Vệ Từ, nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến trong lòng đứa trẻ này lại dồn nén nhiều mâu thuẫn và đau khổ như vậy.
“Nếu như con cảm thấy khó chịu, thì cứ rời khỏi đây một thời gian cũng được, sắp xếp lại tư tưởng của mình cho tốt.” Uyên Kính tiên sinh chỉ nói vậy.
Vệ Từ lắc đầu nói: “Có thầy chỉ dẫn, con… bây giờ đã không sao nữa rồi, thầy không cần lo ngại. Bây giờ nhìn lại, rất nhiều chuyện đều trở nên khác lạ, con người cũng khác, nhất là cô ấy… Thầy nói đúng, nếu như tiếp tục bị quá khứ ràng buộc, e rằng con sống còn thua cả trước kia.”
Mục tiêu của anh là lưu danh sử sách bằng thân phận mưu sĩ đường đường chính chính, chứ không phải là với thân phận đáng xấu hổ đó.
Chưa nói đến chuyện bị người đời sau chỉ trích cười chê, mà còn trở thành vết nhơ trong cuộc đời của cô.
Có lúc anh từng cảm thấy chuyện bị người ta chế nhạo chỉ trích khiến anh đau khổ, nhưng khoảnh khắc lưỡi kiếm đâm thủng cổ họng mình, anh đột nhiên ngộ ra, điều đằng sau mới khiến anh không thể chịu đựng nổi.
Uyên Kính tiên sinh nhìn Vệ Từ rất lâu rồi mới thở dài nói: “Con nghĩ được như thế là tốt nhất, làm quen lại lần nữa, cố nhân cũng sẽ có diện mạo khác.”
Vệ Từ âm thầm siết chặt nắm đấm: “Con đã hiểu.”
***
Ở một nơi khác, Liễu Xa mệt mỏi lên xe ngựa về Phong phủ.
Danh sách thứ hạng của các sĩ tử trong kỳ thi lần này đã sắp xếp xong xuôi, ông sao chép ra một bản cất vào trong hộp thư, dán xi niêm phong rồi giao lại cho hoàng đế, còn về phần vị đó có xem hay không thì không phải là việc ông có thể can thiệp.
Thời gian yết bảng vàng là ba ngày sau, sau khi yết bảng xong sẽ là Quỳnh Lâm Yến, ông là quan chủ khảo nên cũng phải có mặt.
Còn sau đó nữa thì, hẳn là đã hết việc của ông.
Đèn đuốc trong phòng khách vẫn sáng trưng, Liễu Xa nhìn thấy Đạp Tuyết - tỳ nữ thân cận của con gái mình đang cầm đèn đứng đợi trước cửa viện.
“Tối nay Lan Đình vẫn chưa về sao?” Ông kéo áo khoác trên người, chắn những cơn gió lạnh đang lùa đến.
Đạp Tuyết thấy ông đã về liền tỏ ra vui mừng, bước lên phía trước hành lễ.
“Bẩm lão gia, nô phụng mệnh lang quân đứng đây đợi ngài về.”
Liễu Xa cau mày, nghiêm mặt hỏi: “Lan Đình tìm ta có chuyện gì?”
Từ trước đến nay Liễu Xa vẫn luôn rất coi trọng con gái mình, con bé tìm ông chắc chắn là có chuyện quan trọng.
“Lang quân không nói gì cả, chỉ bảo nô chuyển lời cho lão gia, lang quân đang đợi ngài trong phòng.”
Liễu Xa vừa bước vừa gật đầu, trong bụng đang đoán xem con bé tìm mình là vì chuyện gì.
Đi đến cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy trong phòng sáng ánh nến, Khương Bồng Cơ đang chăm chú ngồi đọc sách.
“Phụ thân.” Nghe thấy tiếng động, Khương Bồng Cơ ngẩng đầu lên.
“Nghe Đạp Tuyết nói con tìm ta có chuyện?”
Liễu Xa vội khép cửa phòng lại, để tránh gió lùa vào thổi bay mất hơi ấm trong phòng.
“Tấu sớ xin về hưu của phụ thân đã đệ trình lên trên chưa ạ?” Khương Bồng Cơ hỏi.
“Đương nhiên là chưa, ta định để sau khi Quỳnh Lâm Yến kết thúc sẽ đệ lên trên.” Liễu Xa ngồi đối diện với Khương Bồng Cơ, nhìn thấy thứ cô đang cầm hóa ra lại là một tấm bản đồ: “Lan Đình có ý kiến gì sao?”
“Phụ thân muốn làm phú ông nhàn rỗi nhưng con bất hiếu, cả gan xin phụ thân vất vả thêm một thời gian nữa.”
Liễu Xa nhướng mày: “Không trình tấu sớ lên nữa?”
Khương Bồng Cơ lắc đầu, nói nhỏ: “Không phải là như vậy, con muốn phụ thân cố gắng lấy được Sùng Châu.”
Sùng Châu?
Liễu Xa nghĩ một thoáng liền hiểu ra: “Con muốn nhân cơ hội đóng quân?”
“Không chỉ như thế, còn có vài mục đích quan trọng khác.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
thảo07 Tháng mười, 2022 13:12
aaa
thảo07 Tháng mười, 2022 13:08
aaa
thảo07 Tháng mười, 2022 12:29
aa
thảo07 Tháng mười, 2022 11:24
aaa
thảo06 Tháng mười, 2022 18:30
aa
thảo06 Tháng mười, 2022 16:21
aa
thảo06 Tháng mười, 2022 16:20
aaap
thảo06 Tháng mười, 2022 16:07
aa
BÌNH LUẬN FACEBOOK