*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Liễu Châu mục có ý gì? Ngươi phát thiệp mời rộng rãi, mời chúng ta đến đây thương lượng, không ngờ lại là Hồng Môn Yến đã được tính toán từ sớm?” “Chẳng lẽ hai cha con các ngươi còn định đánh với bọn ta?”
“Khu vực Sùng Châu này không phải là nơi mà hai cha con các ngươi có thể một tay che trời!”
“Liễu Châu mục, hai người chúng ta cùng làm quan chung triều nhiều năm, thường ngày còn có tình bằng hữu
Ngươi thật sự dung túng ác nữ nhà mình hành hung, uy hiếp bọn ta3sao?”
Mọi người mồm năm miệng mười, tuy rằng trên mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã thấp thỏm bất an
Theo tiếng bước chân dày đặc bên ngoài, nếu cha con Liễu Xa không chịu thả người, sợ rằng bọn họ mọc cánh cũng khó thoát
Từ đầu đến cuối, Liễu Xa vẫn không hề có phản ứng gì, trên mặt chỉ mang theo một nụ cười nhạt, dường như đang xem khỉ làm trò hề
Liễu Chiêu đang làm khán giả ăn dưa thì kinh ngạc đến ngây người, cậu vội vàng bước hai bước, trước khi đi còn không quên cầm theo một cây quạt gấm đẹp đẽ đượm mùi hương
“A tỷ..
Tư thế này của tỷ..
Nhất định đừng làm đệ ruột nhà tỷ bị thương nhé!” Liễu Chiêu lảo đảo trốn đến bên cạnh Khương0Bồng Cơ, dáng vẻ như một kẻ đáng thương
Vốn cậu đã có vẻ ngại ngùng, bây giờ còn cố tình ra vẻ, một tay kéo ống tay áo của Khương Đồng Cơ, càng có vẻ nhu nhược bất lực nhưng lại không khiến người ta chán ghét
Khương Bồng Cơ cười, cô dùng cây quạt gầm bằng gỗ đàn gõ vào tay cậu, đối phương hơi đau nên buông tay ra, trong mắt tràn ngập sự đáng thương
Thấy cậu mang dáng vẻ ấy, Khương Đồng Cơ nói: “Đợi chút, đừng có chạy lung tung
Nếu không lát nữa hỗn loạn, ta sợ mình không bảo vệ được đệ đầu.” Liễu Chiêu gật đầu thật mạnh, hình như đã coi lời của cô là thánh chỉ.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu lại dùng tâm thái nhàn nhã làm5một kẻ ăn dưa.
Không ngoài dự liệu của cậu, vị tỷ ruột không biết nông sau này có sức chiến đấu thật khủng bố, một lời không hợp liền chơi lớn
Tuy rằng hơi thô bạo nhưng cũng có thể xem như một biện pháp tốt để xây dựng sự uy nghiêm.
Đối phó với lưu manh, quả thực phải lưu manh mới được
Khương Bồng Cơ nói: “Cái gì gọi là dung túng cho con gái hành hung, bản phủ muốn lấy mạng của các ngươi lúc nào?” Đại lão của các thể gia hơi thay đổi sắc mặt, bọn họ thật sự không ngờ Liễu Xa lại quyết tâm muốn ở ẩn
Nếu không phải vậy, lúc nãy ông nên lên tiếng giải thích hoặc hòa giải chứ không phải ở bên cạnh xem kịch vui, tùy4ý để Liễu Hi làm chủ hiện trường
“Ha! Nếu không có ác ý, vậy tại sao phải phái binh bao vây?” Một người cười lạnh trào phúng, ông ta nói: “Theo cái nhìn của lão phu, rõ ràng là không mượn được đất nên trực tiếp ra tay, định dùng vũ lực cướp đoạt trắng trợn.” Khương Bồng Cơ ngước mắt, dùng nụ cười tràn ngập sự châm chọc mà nói: “Cướp đoạt trắng trợn?” “Chẳng lẽ không phải?”
Khương Bồng Cơ nói: “Theo cái nhìn của bản phủ, đây cũng không tính là cướp đoạt trắng trợn
Các ngươi cưỡng đoạt từ trong tay của bách tính, ép bọn họ phải xa xứ, dồn họ đến bước đường cùng
Bây giờ bản phủ lấy tang vật từ trong tay các ngươi, đó cũng là thay trời hành9đạo, sao có thể nói là cướp đoạt trắng trợn được chứ?” Khán giả kênh livestream không ngừng hò hét cổ vũ cho Khương Bồng Cơ, rất nhiều người hò hét đến nỗi khản cả giọng.
Đúng, diệt ngay mặt! Một đám lão già dám bắt nạt tiểu tiên nữ nhà bọn họ, sợ là đầu óc chập mạch rồi.
[Đặt Tên Thật Khó]: Bác Streamer, bác cứ trực tiếp làm căng với bọn họ đi, đừng sợ, bọn tui dốc sức ủng hộ bác! [Lan Gãy Nhưng Ngọc Không Vỡ]: Ghét nhất loại quỷ hút máu lòng tham không đáy như thế này
Dựa theo sự phân tích trước đó của bác Streamer, ruộng đất trong Sùng Châu hoàn toàn có thể duy trì được đồn điền với quy mô lớn, hiện tại tất cả đều rơi vào trong tay đám quỷ hút máu này
Vấn đề trong đó, trong lòng những người này thực sự không có chút cảm giác nào sao? [Đệ Ngũ Lạc]: Làm sao bây giờ? Cảm giác không thể tiếp tục theo dõi kênh livestream này nữa rồi, tui lại còn vô cùng tán thành với lời giải thích của bác Streamer nữa
Cho dù là cướp đoạt trắng trợn bằng hình thức nào thì nó cũng là cướp đoạt trắng trợn, nhưng thổ phỉ như Khương Bồng Cơ lại có thể nói hành vi giặc cướp của mình một cách đường hoàng như vậy, nói đến mức khiến cho các fanboy fangirl đều điên cuồng hò reo
Không ít khán giả lấy điều này ra mà tự giễu, tự giễu xong lại tiếp tục ủng hộ Khương Bồng Cơ
Liễu Chiêu đang trốn đằng sau Khương Bồng Cơ cũng lộ vẻ kinh ngạc trong mắt.
Từ nhỏ cậu đã sống trong hậu viện của Liễu phủ, làm một người con thứ yên lặng vô danh, bị người ta đối xử lạnh nhạt
May mà trời sinh cậu có tính tình lạc quan bình thản, đầy tớ cũng không đối xử hà khắc với cậu, thế nên Liễu Chiêu cũng dần quen thuộc với những tháng ngày được chăng hay chớ như vậy
Có điều, trong xương cốt của cậu vẫn có dã tâm và tâm thái truy đuổi kẻ mạnh của một người bình thường
Khương Bồng Cơ mang dáng vẻ ác liệt như vậy, trái lại còn khiến cậu chấn động say mê, giống như có thứ gì đó đã chọc vào điểm yếu của cậu
“Đúng! A tỷ nói không phải cướp đoạt trắng trợn, vậy thì không phải cướp đoạt trắng trợn.”
Liễu Chiêu thò đầu ra lên tiếng ủng hộ Khương Bồng Cơ, một cánh tay mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ đè lên gáy cậu, đẩy cậu về chỗ cũ
Khương Bồng Cơ nói: “Ở bên cạnh xem kịch vui là được, ai bảo đệ nói chuyện.”
Cô vừa dứt lời, từ bên ngoài có hai người đàn ông cao khỏe với phong thái khác nhau đi đến, hai người đều mặc áo giáp và mũ vô cùng uy phong.
Cẩn thận nhìn kĩ lại, đó chính là Phù Vọng và Lý Uân
Hai người hành lễ với Khương Bồng Cơ, sau đó nói: “Tham kiển chủ công.” Phù Vọng tiếp tục: “Chủ công, bên ngoài đã bố trí xong.” Khương Đồng Cơ cười bảo: “Tìm ra được kẻ xấu đến đây ám sát chưa?” Mọi người nghe thấy vậy thì ngơ ngẩn, có thích khách sao?
Sao bọn họ không biết? Trong lòng mấy boss của các thể gia hiện lên dự cảm chẳng lành
“Thích khách đang ở đây.” Phù Vọng đáp.
Khương Bồng Cơ nói một câu “Được” sau đó nhanh nhẹn đứng dậy, giơ tay rút bội kiếm tuyệt đẹp bên hông Liễu Chiều ra.
“Thích khách là ai?”.
Phù Vọng nói: “Lúc nãy thích khách cổ ám sát chủ công, không ngờ bản lĩnh của chủ công không tệ, tránh được vụ ám sát
Kẻ xấu thấy tình thể không ổn thì lập tức bắt cóc người ở đây, cố gắng chạy khỏi vòng vây
Chủ công, bây giờ nên làm thế nào cho phải?”
“Tuy con tin rất quan trọng, nhưng cũng không thể dễ dàng buông tha cho thích khách.” Khương Bồng Cơ cười lạnh nói
Phù Vọng nói tiếp: “Nhưng, nhưng nếu thích khách nảy sinh ý xấu...” Khán giả mờ mịt một lúc, Phù Vọng đang nói mớ sao? Nhưng mấy boss của các thế gia lại hiểu được, sắc mặt của bọn họ lập tức trở nên tái nhợt
Liễu Hi thực sự quyết tâm muốn làm khó bọn họ!
Làm gì có thích khách chứ? Chỉ có điều lời giải thích của cô đang ám chỉ, nếu bọn họ không nghe lời, vậy thì sẽ biến thành vong hồn dưới kiếm thích khách
“Liễu Hi, con nhãi ngươi dám!”
Khương Bồng Cơ đáp: “Sao ta không dám!”
Dứt lời, Lý Uân ở bên cạnh nhanh tay nhanh chân bắt người đó lại, áp đến trước mặt Khương Đồng Cơ.
Người kia cố gắng giãy giụa nhưng lực tay của Lý Uân rất lớn, không hề có chút dao động nào.
“Phi! Ngươi có gan thì giết lão phu luôn đi
Nếu không sau này ta nhất định sẽ khiến người phải hối hận.”
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu ngươi đã nói như vậy rồi, sao bản phủ có thể để người sống sót được?”
Vừa dứt lời, mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc..
Đây là, sinh ra sát ý?
Không chờ người này thu hồi vẻ mặt, ông ta đã bị cây bội kiếm tuyệt đẹp như một tác phẩm nghệ thuật đâm thủng cơ thể
Vậy mà..
Giết thật ư? Liễu Chiêu nhìn thấy tất cả, còn nhìn thấy được sự kinh ngạc và khó tin trong mắt người kia trước khi chết, sự lạnh lẽo trong lòng cậu lại càng nhiều hơn.