Sau khi Vu Mã Quân kiếm cớ tiễn An Y Na rồi rời đi, Phong Cẩn như thở phào, quay ra nói với Khương Bồng Cơ.
“Cậu không nên tới Thượng Kinh.”
Phương mập rời đi, khiến tiếng ồn ào dưới lầu dần trở nên yên lặng, quán trà khôi phục lại không khí tao nhã thanh tĩnh.
Vừa vào phòng, Khương Bồng Cơ không khách khí đổi cho mình một bộ ấm trà mới. Cô ngâm lá trà non vào cốc rồi không mặn không nhạt mà rằng: “Phụ thân ở Sùng Châu không thể phân thân tới tham gia đại hôn của em gái ta được. Trong nhà chỉ có mỗi ta là thanh niên trai tráng, không đi thì ai đi?”
Phong Cẩn nói: “Nếu đã vậy thì chờ lệnh muội thành hôn xong xuôi, khi nào đi được thì đi luôn đi.”
Khương Bồng Cơ buồn cười: “Này, ít nhiều gì chúng ta cũng coi như bạn cũ, có ai vừa thấy mặt đã đuổi như đuổi tà vậy không?”
Phong Cẩn tức mình lườm Khương Bồng Cơ, như đang nói: “Không nghe lời thì chỉ có thiệt.”
Anh bất đắc dĩ bật cười: “Rồi rồi, Cẩn không đuổi nữa là được chứ gì?”
Hai người trò chuyện về những việc xảy ra mấy năm gần đây, không khí coi như hòa hợp.
Phong Giác, Hoàng Tung và Từ Kha ngồi một bên chỉ im lặng lắng nghe, ngẫu nhiên đăm chiêu suy nghĩ.
Phong Giác lấy làm khó hiểu, ông anh nhà mình tính tình ra sao, cậu là người biết rõ nhất.
Bề ngoài thì hiền hòa, ai cũng chơi được, nhưng thực ra Phong Cẩn vô cùng lạnh lùng và xa cách người khác, khiến họ khó có thể tiếp cận.
Còn Khương Bồng Cơ, không giống quân tử đoan chính như trong lời đồn, ngược lại còn có vẻ gì đó ngỗ ngược.
Hai người này làm bạn thân đúng là có hơi dị.
“Kinh thành đã loạn lạc như vậy, cậu còn kéo cả nhà già trẻ lớn bé lên đây làm gì?”
Vợ Phong Cẩn sắp chuyển dạ, mà anh ta còn toan tính gì đây.
Đề tài lại chuyển tới tình hình Thượng Kinh, Khương Bồng Cơ nghĩ đến Ngụy Tĩnh Nhàn đang mang bầu, giờ đúng lúc loạn lạc, Phong Cần không để vợ ở nhà dưỡng thai rồi sinh con cho tốt, không hiểu chạy lên kinh thành làm gì. Nếu rủi mà sinh chuyện thì muốn thoát thân cũng khó.
Phong Cẩn cười khổ, hay tay đan vào nhau: “Việc này không do Cẩn muốn mà được.”
Khương Bồng Cơ ban đầu còn thấy khó hiểu, nhưng quan sát kỹ vẻ mặt Phong Cẩn liền ngờ ngợ hiểu ra gì đó, cô trợn mắt lên.
“Tình thế đã đến mức ấy rồi ư?”
“Chứ sao?” Phong Cẩn nhíu mày.
Nói trắng ra, Phong Cẩn là con tin của Phong thị, ở lại Thượng Kinh để làm yên lòng hoàng đế.
Ngoại thích và hoạn quan đều do một tay hoàng đế nuôi dưỡng, là hai con chó dữ chuyên đối phó với sĩ tộc thế gia.
Mấy năm trước, hoàng đế càng lúc càng lẩm cẩm mà trở thành thông gia với Bắc Cương, hành động này khiến rất nhiều sĩ tộc cảm nhận được mùi sóng gió. Để bảo vệ cả gia tộc, có vài người vẫn tiếp tục chìm nổi ở chốn quan trường, một số khác thì vờ như không địch lại được, chậm rãi rút lui.
Phong Nhân từ quan thoái ẩn, coi như thuộc về vế sau.
Nhưng hoàng đế không tin Phong thị.
Hẳn vì lẽ ấy mà sau hôn lễ, Phong Cẩn mới phải dắt vợ lên kinh thành, ngày qua ngày chỉ ru rú trong nhà.
Thấy tình hình kinh thành và các vùng lân cận càng lúc càng nghiêm trọng, bụng bầu của vợ lại ngày một lớn, Phong Cẩn vô cùng áp lực.
Hai người cũng không đào sâu đề tài này, dù sao còn Hoàng Tung ở đây, cần phải cẩn thận lời nói để tránh bị nghi ngờ.
Hoàng Tung chờ lâu, biết mình không được hoan nghênh nên tìm cớ rời phòng trà. Phong Giác đứng lên tiễn.
Phong Giác nói thầm: “Mấy ngày nay Nhị ca chịu nhiều áp lực, Bá Cao đừng để tâm nhé.”
Tuy Hoàng Tung là con cháu hoạn quan, ông nội cậu ta là Hoàng Thường Thị có quyền có thế, nhưng Hoàng Thường Thị đặc biệt hơn các hoạn quan khác ở chỗ, ông ta được hoàng đế yêu quý, cũng làm mấy chuyện mua quan bán tước song lại âm thầm hòa hảo với các sĩ tộc.
Đúng vậy, ông nội nuôi của Hoàng Tung là một người ở phái trung lập, hòa hợp với cả đôi bên, không đắc tội bên nào.
Nếu không thế, Phong Giác cũng sẽ không kết bạn với Hoàng Tung.
Hoàng Tung lắc đầu, mắt lại liên tục nhìn về nhã gian: “Mấy chuyện ấy ông nội đã dự mưu cho Tung trước rồi, lôi kéo được hộ vệ ở kinh thành... Nếu Phong Nhị huynh ở Thượng Kinh có khó khăn gì thì cứ tìm ta, nếu trong khả năng của ta thì ta sẽ cố giúp.”
Phong Giác khẽ gật đầu, nhận lấy ân huệ này.
“Chuyện này Giác sẽ nói lại với Nhị ca, Giác thay Nhị ca tạ ơn ý tốt của Bá Cao.”
Tiễn Hoàng Tung xong, Phong Cẩn mới có thể thở phào, ăn nói cũng thoải mái hơn: “Lan Đình thật sự không nên tới Thượng Kinh vào lúc này. Dù có phải kiếm cớ cũng nên từ chối mới phải. Lan Đình không phát hiện ra việc triều đình đang tìm cớ để kéo con cháu sĩ tộc tới Thượng Kinh sao? Cả quan lại xuất thân sĩ tộc đang làm việc bên ngoài cũng bị triệu về... Cẩn vô cùng lo sợ...”
Bất kể là Khương Bồng Cơ, Phong Cẩn hay Phong Giác, các quý tử sĩ tộc khác đang ở Thượng Kinh đều là con tin.
Tuy hoàng đế vẫn chưa lộ ra mục đích thật sự, nhưng riêng động thái này cũng đủ khiến người ta hoảng loạn.
“Đến cũng đã đến rồi, còn có thể chạy trốn xuyên đêm hay sao? Khương Bồng Cơ trợn trắng mắt, cười lạnh: “Trước khi tới Thượng Kinh, không dưới một người nói với ta những lời này, nhưng ta vẫn đi. Ta muốn xem xem rốt cuộc hoàng đế có âm mưu gì.”
Phong Cẩn cảm thấy đau đầu, mấp máy môi không phát ra tiếng: Cấm vệ quân có dị động, sợ là có người muốn cướp ngôi!
Khương Bồng Cơ hơi run lên, nháy mắt đã hiểu rõ.
Hiện giờ, cấm vệ quân đang do Phương đại tướng quân nằm giữ. Phương đại tướng quân lại là ngoại thích do một tay hoàng đế đề bạt, chính là tâm phúc của hoàng đế. Nếu cấm vệ quân có dị động thì rất có thể là hoàng đế đang muốn xuống tay với thế gia, ép buộc thế gia giao quyền hành ra.
Phong Cẩn cố tình nói thêm “sợ là có người muốn cướp ngôi”, vậy việc cấm vệ quân có dị động có ý nghĩa sâu xa nào đó.
Cướp ngôi ư?
Mấy hoàng tử vẫn đang tranh cướp ngôi Thái tử, bên cạnh còn có Xương Thọ Vương như hổ rình mồi.
Kẻ cướp ngôi này là ai, rất khó nói.
“Suy cho cùng, đây chỉ là trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau thôi.” Phong Cẩn đã ở Thượng Kinh một thời gian, khá hiểu thời cuộc: “Nhưng ai là bọ ngựa, ai là ve, ai là chim sẻ, còn phải xem bản lĩnh của mỗi người nữa. Lan Đình, nghe Cẩn khuyên câu này đi, mấy ngày này an phận chút, bảo vệ bản thân quan trọng hơn. Chờ chuyện này qua đi, hẳn tình thế sẽ không còn quá nghiêm trọng.”
Từ Kha nghe lời khuyên thấm thía của Phong Cẩn mà không khỏi nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.
Cậu có cảm giác, lời này không có điềm tốt gì.
Liệu có chuyển nguy thành an được không đây...
“Ta biết rồi.”
Khương Bồng Cơ ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì chỉ có chính cô mới biết.
Quán trà này thuộc địa bàn của Xương Thọ Vương, dù Khương Bồng Cơ có thể bảo đảm tính bí mật của cuộc đối thoại này, nhưng cũng không muốn bàn luận chủ đề quan trọng như vậy ở địa bàn của kẻ khác. Phong Cẩn cũng hiểu vậy, hai người vô cùng ăn ý mà không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, Phong Giác trở lại phòng.
Phong Cẩn nhìn cậu em trai khiến mình không hết lo này mà mím môi, có vẻ rất không vui.
Phong Giác hồn nhiên chưa phát hiện điều ấy, cậu ta vui vẻ ngồi xuống.
“Muốn cứu người cũng phải biết tự lượng sức mình. Không có bản lĩnh lại đổ lên đầu người khác, phu tử trong nhà dạy đệ như vậy à? Phụ thân không thích đệ giao du với đám người hỗn loạn ấy, đệ lại không nghe. Tên Hoàng Tung kia tâm tư bất chính, đệ còn xưng huynh gọi đệ với gã nữa, hôm nay suýt thì rước họa vào thân rồi.” Phong Cẩn nhíu mày, bình thản dạy dỗ em trai: “Nếu không có Lan Đình giúp đệ giải vây thì sao, đệ nói thật cho huynh biết, đệ sẽ làm thế nào?”
Phong Giác đối mặt với chất vấn của anh trai vẫn ung dung như thường: “Đệ lại thấy tính tình Bá Cao thật thà, đáng để làm bạn.”
Nghe vậy, nụ cười mỉm trên môi Phong Cẩn dần chuyển thành cười lạnh.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
thảo07 Tháng mười, 2022 13:12
aaa
thảo07 Tháng mười, 2022 13:08
aaa
thảo07 Tháng mười, 2022 12:29
aa
thảo07 Tháng mười, 2022 11:24
aaa
thảo06 Tháng mười, 2022 18:30
aa
thảo06 Tháng mười, 2022 16:21
aa
thảo06 Tháng mười, 2022 16:20
aaap
thảo06 Tháng mười, 2022 16:07
aa
BÌNH LUẬN FACEBOOK