*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Dù sao thì chỉ với mấy chữ này căn bản không nói rõ được điều gì, ông cần nhiều chứng cứ có sức thuyết phục hơn nữa
Dễ nhận thấy rằng “Từ điển vần thư của Đại Hạ” của Khương Bồng Cơ viết ra đơn giản hơn nhiều so với trực âm hay phiên thiết trước kia, đơn giản đến mức khiến mọi người hoảng sợ
Nếu chỉ cần dùng mấy âm vận này là có thể ghép thành âm đọc của tất cả các chữ, vậy chẳng phải có nghĩa là tất cả mọi người đều có thể đi học sao?
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, Uyên3Kính đã cảm thấy lồng ngực yên lặng hồi lâu của mình bắt đầu ấm lên, mạch máu bắt đầu sôi trào.
Khương Bồng Cơ cũng không cố ý vòng vo nữa, ngược lại dốc hết sức truyền dạy cho bọn họ một lèo suốt hai canh giờ.
Không phải do năng lực học tập của đám người Uyên Kính không đủ mà do bọn họ vừa học vừa suy luận ra những vấn đề khác, cứ thế biến thành một hội thảo nghiên cứu
Đợi đến khi học xong toàn bộ phương pháp ghép âm của Khương Bồng Cơ, bọn họ cũng đưa ra được một kế hoạch giảng dạy mới
Có phương pháp chu âm ghép vần vừa nhanh gọn mà hiệu quả lại cao hơn, bọn họ tất nhiên sẽ bỏ “Từ điển vần1thư của Đại Hạ” rườm rà phức tạp kia
“Mấy nét chữ xấu như gà bới này, nhìn thì kỳ quái nhưng học lại rất đơn giản.” Phong Nhân cười ha ha nói: “Giá mà lão phu ra đời muộn mấy chục năm nữa thì tốt
Năm đó để học “Từ điển vần thư của Đại Hạ, ta phải ngồi cày ngày cày đêm để đọc thuộc nó, vô cùng cực khổ.” Khương Bồng Cơ tiếp lời nói: “Điều này thì không được rồi, nếu Phong tiên sinh ra đời muộn mấy chục năm, vậy ta tìm đâu ra cánh tay phải đắc lực như Hoài Du? Hiện giờ vẫn chưa muộn, hai năm nữa là Trường Sinh nhập học rồi
Ngài không được hưởng thụ thì Trường Sinh sẽ hướng thay ngài.”
Phong Nhân ha ha3cười lớn, ông bị lời nói dí dỏm thân thiết của Khương Bồng Cơ chọc cười.
Ông nghĩ đến đứa cháu gái mập mạp nhà mình, trái tim mềm nhũn, ông nói: “Con bé Trường Sinh là một đứa trẻ hoạt bát hiểu động
Có phương pháp chú âm mới này con bé cũng dễ học hơn
Nếu không, tới lúc học con bé nhất định sẽ bực mình, bỏ dở giữa chừng không học nữa
Thân là quý nữ của Phong thị, nếu không biết một chữ nào nói ra chẳng phải rất mất mặt sao? Sáng kiến lần này của Liễu Châu mục quả thực giúp ích rất nhiều!”.
Uyên Kính tiên sinh như đang suy nghĩ điều gì đó, ông chợt hỏi.
“Liễu Châu mục muốn phương pháp chú ấm này phổ biến rộng rãi ra3ngoài? Hay là chỉ thử nghiệm ở thư viện Kim Lân thôi?”
Ông hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nếu ký hiệu phiên âm này thật sự được phổ biến rộng rãi, đến lúc đó có bao nhiêu người dân có thể “biết chữ”?
Cứ như vậy kéo dài trong ba đến năm đời, thì đến lúc đó tình hình sẽ ra sao?
Phá tan sự độc quyền của sĩ tộc sẽ không còn là vấn đề quá lớn lao nữa
Vậy thì tuyệt vời quá! “Mất rất nhiều công sức để tạo ra ký hiệu phiên âm, chính là vì những đứa trẻ gặp khó khăn khi bắt đầu nhập học kia
Đối với người khác thì đó là bảo vật quý báu nhưng đối với ta thì chưa chắc là như vậy, không phải cứ9là đồ của mình thì ta đều quý.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Trước mắt ta muốn thử nghiệm ở thư viện Kim Lân một thời gian
Trong thời gian này làm phiền các vị tiên sinh hoàn thiện nó giúp ta
Đợi thêm nửa năm nữa, nền tảng của bạn nhỏ đã vững
Khi đó, ta định mở rộng quyền hạn của Kim Lân Các, cho phép học sinh đến Kim Lân Các mượn những cuốn sách cơ bản...”
Trình Thừa kinh ngạc nói: “Nhưng Kim Lân Các...” Những người đủ điều kiện vào Kim Lân Các, phần lớn đều là đàn ông trưởng thành, một đám con nít vào đó thì còn ra gì nữa?
Nói được một nửa, ông đột nhiên hiểu ra điều gì đó, sự lo âu trên khuôn mặt chuyển thành niềm vui sướng
Thấy một đám trẻ con đi vào đó, những sĩ tử trưởng thành kia tất nhiên sẽ tò mò tới hỏi thăm
Đến lúc đó để cho bọn nhỏ thể hiện tài năng, đảm bảo sẽ hù chết bọn họ! Chủ công muốn mượn miệng của những sĩ tử này để quảng cáo miễn phí cho thư viện Kim Lân
Chỉ cần người bên ngoài thấy được hiệu quả từ đám trẻ con này, sau đó quảng bá ký hiệu phiên âm khắp nơi, thì những khó khăn trở ngại sẽ giảm đi rất nhiều.
Khương Bồng Cơ cười không nói gì.
Uyên Kính tiên sinh hỏi: “Lan Đình đã nghĩ ra đặt tên là gì chưa?” Ánh mắt của Khương Bồng Cơ nghi ngờ, đặt tên gì chứ? “Phương pháp chủ âm này của trò nghĩ ra, tất nhiên sẽ do trò đặt tên cho nó.” Đây là một chuyện tốt đáng để lưu tên vào sử sách! Bao nhiêu người ghen tị đỏ mắt cũng không được
Khương Bồng Cơ bị chặn họng không biết nói gì, cô không giỏi đặt tên nhưng mọi người lại cứ thích ép cô đặt
“Cái này..
Cứ gọi là “Tân vẫn" đi?” 2 Uyên Kính tiên sinh liếc mắt nhìn, dùng ánh mắt hỏi cô.
Thật sự không cần cho thêm tiền tố như dòng họ ở phía trước “Tân vần” sao? Đây là một cơ hội tốt để lưu tên vào sử sách, chẳng phải mở cải xanh ngoài đường.
Bỏ qua cơ hội này, sẽ không còn cơ hội khác tốt hơn
Khương Bồng Cơ suy nghĩ một chút, nhìn thấy nội dung bình luận trong kênh livestream, liền sửa lại ngay
“Cứ gọi “Hán ngữ tân vần" là được.”
Uyên Kính tiên sinh thu hồi tầm mắt, gật đầu nói: “Tốt lắm.” Có đám người Uyên Kính ở đây, Khương Bồng Cơ không cần lo lắng những chuyện ở thư viện Kim Lân nữa
Ý chí chiến đấu của đám người Uyên Kính sôi sục, lòng tràn đầy hăng hái suy nghĩ xem nên làm thế nào để phát huy hết năng lực của mình, Khương Bồng Cơ nhân cơ hội lén chạy đi.
[Aiyo Alo]: Streamer, bác làm chưởng quỹ vô trách nhiệm như vậy, đám tiểu công chúa nhà bác không trở mặt sao? [Chúng Ta Đứng Dưới Cây Cười Năm Ấy]: Đám tiểu công chúa đó đó căn bản không phải là đối thủ của Streamer, sức chiến đấu không cùng một cấp bậc.
[Givenchy]: Streamer định đi đâu vậy?
Khương Bồng Cơ sai thị nữ bể nước tới, lau qua gò má, cổ và cánh tay
[Streamer V]: Đi thăm Tuệ Quân và cục cưng nhà cô ấy
Khi Khương Bồng Cơ nhìn thấy Tuệ Quân, cô đang ngồi trước hiên nhà đọc sách, bên cạnh có một chiếc xe đẩy bằng gỗ của trẻ con.
“Tuệ Quân.” Nghe thấy tiếng động, cô liền nhìn về phía âm thanh phát ra, đối con ngươi điềm tĩnh dần dần sáng lên.
“Lang quân tại sao lại về đây?” Khương Bồng Cơ nói: “Trở về xử lý chuyện công
Ta nghe mọi người nói, phụ nữ sau khi sinh xong phải chú ý dưỡng sức, sao em lại chạy ra ngoài này làm gì?” “Nô gia sinh được ba bốn tháng rồi, sức khỏe hồi phục rất tốt, không cần kiêng kỵ nhiều như vậy đâu.” Tuệ Quân nở nụ cười yếu ớt, đưa tay đẩy chiếc xe nôi vào trong phòng
Hai đứa trẻ sơ sinh trắng nõn đang ngủ khò khò, không hề bị đánh thức, cô nói: “Ánh nắng ngoài sân rất chói, lang quân đừng ở bên ngoài phơi nắng nữa.”
“Đứa nào là con gái?” Khương Bồng Cơ vừa hỏi vừa đi tới vén tã lót của hai đứa nhỏ lên.
Hai đứa bé đẹp như ngọc tạc, cái má mũm mĩm, trắng mịn.
Khi so sánh hai đứa với nhau thì đầu của bé gái nhỏ hơn bé trai một chút, ngũ quan cũng thanh tú tinh xảo hơn
“Đây là con gái
Lúc vừa sinh ra nó bé như con mèo vậy, tiếng khóc cũng rất yếu ớt, nô gia cứ tưởng là không nuôi được.” Khương Bồng Cơ thử véo véo khuôn mặt của bé gái, đầu con bé hơi nghiêng, há cái miệng nhỏ nhắn thổi bong bóng.
Khán giả xem livestream bị tan chảy bởi sự đáng yêu của hai đứa trẻ, từng người hóa thân thành những ông chú, bà dì kỳ quái, gào rú không ngừng.
“Đặt tên chưa?”
“Vẫn chưa, chờ lang quân ban tên.” Tuệ Quân cười nói.
Khương Bồng Cơ: “...”