*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Gã là chim ưng Bắc Cương, kiên cường dũng mãnh
Đảm binh lính yếu ớt vùng Trung Nguyên có thể làm gã bị thương được sao?
Bắc Cương cũng không hề yên bình, trong nội bộ vẫn có3rất nhiều biến động
Nếu bộ lạc nhỏ nào phát triển quá nhanh hoặc không nghe lệnh của hoàng đình, chắc chắn sẽ bị hoàng đình dẫn quân đánh dẹp
Dù vậy, mấy trận đánh nhỏ này cũng không có gì ghê gớm, đều chỉ là thứ để đám con cháu quý tộc hậu duệ Bắc Cương đánh bóng tên tuổi mà thôi
Nhị vương tử từng xuất quân chinh phạt vài lần, lần nào cũng toàn thắng, thu được chiến lợi phẩm lớn
Điều này khiến gã càng thêm đắc chí, thậm chí đến mức không tự đánh giá được khả năng của mình
Một vương tử như vậy thì chỉ cần đứng sau hậu phương đợi nhận công trạng là được, cần gì ra1tiền tuyến cho người ta phiền phức thêm, làm khó thêm cho quân mình? Tài năng của mình đến đâu, chẳng lẽ trong lòng lại không biết à?
Phụ tá và cận vệ liên tục can ngăn, không chỉ không thể lay động Nhị vương tử mà thậm chí còn bị gã quở trách và nhục mạ
Cuối cùng, gã vẫn cố chấp nói: “Không cần khuyên nữa, ta đã quyết định rồi!”
Người bên cạnh càng khuyên bảo, gã lại càng tức giận, càng muốn dùng thực tế để chứng minh bản thân.
Một cô gái như Liễu Hi mà còn có thể ra chiến trường giết địch, một người đàn ông Bắc Cương dũng mãnh như gã không lẽ còn chẳng bằng một6người phụ nữ? “Ta sẽ tự tay bắt Liễu Hi.” Nhị vương tử nhìn quanh một vòng, hừ nhẹ một tiếng vẻ giễu cợt
Tuy bảo thủ nhưng Nhị vương tử cũng biết tính mạng mình quý giá, nên có một số chỗ vẫn chịu nghe phụ tá sắp xếp.
Gã để quân tiên phong thay trang phục của binh lính nhà Hán, mang cờ hiệu của Khương Bồng Cơ.
Tốt nhất là không gặp phải kẻ địch, còn nếu gặp phải đội tuần tra của địch thì có thể dùng những thứ này để qua mắt bọn họ
Đêm khuya gió mát, đây chính là lúc thích hợp để vào nhà cướp của.
Nhị vương tử lệnh cho mọi người ngậm đũa gỗ trong miệng,4dùng vải bọc mõm ngựa lại, không cho phép phát ra tiếng động
Mười hai nghìn binh mã chia thành nhiều tốp, bắt đầu xuất phát, dọc theo vài con đường nhỏ trên bản đồ hướng về phía Triều Ô
Bởi có bản đồ chi tiết trong tay, Nhị vương tử dẫn binh tránh được vài ba trạm gác kiểm tra, cứ thế đi qua một cách thuận lợi mà không gặp nguy hiểm gì
Càng đến gần kho lương thực Triều ô lính tuần tra càng dày đặc, dù có bóng đêm che lấp nhưng vẫn bị phát hiện
“Kẻ nào?”
Nhị vương tử cuống lên, quan tiên phong bên cạnh gã liền dùng tiếng phổ thông vùng Trung Nguyên đáp lại một cách lưu3loát
“Chúng tôi là quân tiếp viện lương thực do Liễu Châu mục phái đến! Châu mục lo đám mọi rợ Bắc Cương lén đánh kho lương thực của ta.” Quan tiên phong này đúng là một nhân tài, nói dối mà không đỏ mặt cũng không thở mạnh, thậm chí trông còn có vẻ hiên ngang đường hoàng
Trời quá tối, hai bên lại đứng cách nhau một đoạn nên đối phương không thấy rõ số người Nhị vương tử mang theo, vì thể hỏi xong hai câu thì cho đi luôn
Tâm trạng của Nhị vương tử nhẹ nhõm hẳn, gã lại chợt cảm thấy hơi khinh bỉ: “Chẳng qua cũng chỉ đến thể mà thôi.” Có lẽ là bao nhiêu may mắn đã dùng vào lúc đầu rồi, nên sau đó Nhị vương tử liên tiếp gặp phải lính tuần tra, bọn họ cũng ứng phó ngày càng trôi chảy.
Thấm thoát, gã lại bị trì hoãn mất nửa canh giờ.
Lúc này, khoảng cách đến kho lương Triều ô chỉ còn một đoạn đường đi chưa tới một khắc.
So với tình hình thuận lợi bên này của Nhị vương tử thì quân lính ở hai ngả đường còn lại không được may mắn như thế.
Dọc đường đi, bọn họ gặp phải ba toán lính tuần tra, cũng dùng cách nói dối để lừa bịp nhưng chúng không biết rằng lính tuần tra dưới trướng Khương Bồng Cơ khác với những lính tuần tra khác
Trước khi nói chuyện họ đều trao đổi ám hiệu, nếu ám hiệu không đúng, giết chết không cần luận tội!
Đương nhiên, hôm nay không như vậy
Lính tuần tra đã nhận chỉ thị từ cấp trên, rằng nếu hôm nay tình cờ gặp người không biết mật mã của họ thì cũng không cần để lộ, cứ phối hợp diễn xuất với đối phương
Phe Bắc Cương cho rằng mình hành động thuận lợi, không biết rằng nhất cử nhất động của bọn họ đã nằm trong dự liệu của kẻ địch
Tại kho lương Lê Giang
Lý Uân nhai cỏ khô, một tay cầm thương một tay cầm vải cẩn thận lau đầu thương, ánh mắt sắc bén, tràn đầy ý chí chiến đấu
“Uyển Nhi, yên tâm, chờ ta quay về!” Lý Uân ném vải lau qua một bên, tiếng bước chân dồn dập của thuộc hạ càng lúc càng gần.
“Lý Giáo úy, kẻ địch đã bày trận bao vây quanh kho lương!” “Đến đúng lúc lắm!” Lý Uân đứng thẳng dậy, một tay cầm dây cương bạc của chiến mã, nhanh nhẹn phóng người lên ngựa, một tay cầm thương giơ cao lên.
“Xuất binh nghênh địch!” Lúc này, ngoài kho lương đã có tiếng chém giết, hai nghìn kỵ binh tiến thẳng đến kho lương Lê Giang
“Xông lên!” Theo kinh nghiệm trong quá khứ, hàng phòng ngự của kho lương hoàn toàn không thể chống đỡ nổi một đợt tiến công của bọn chúng, chắc chắn sẽ thất bại thảm hại
Đó là chưa tính đến việc bọn chúng đột nhiên xuất hiện, bên phía Sùng Châu hẳn vẫn chưa có sự chuẩn bị.
Hoàn toàn không hề có chuẩn bị mà lại xuất quân nghênh chiến, vậy lại càng không có khả năng ngăn được gót ngựa của kỵ binh bọn chúng
Thế nhưng lần này lại khác hẳn.
Kỵ binh mặc áo giáp kết trận, nhanh chóng xông lên
Bỗng nhiên, móng trước của con ngựa đạp hụt, nó ngã về phía trước theo quán tính
Một đám người từ dưới đất xông lên, trong tay họ cầm loại vũ khí kỳ lạ trông như lưỡi hái
Họ dùng vũ khí ra sức bổ vào chân ngựa, khiến con ngựa đau đớn nên càng ngã về phía trước
Làm xong, họ lập tức thụt đầu trốn xuống đất, giở mánh khóe y như vậy với nhóm lính tiếp theo đang không kịp phản ứng
Trong vòng hai trăm trượng xung quanh kho lương Lê Giang, họ đã đào được hơn mười vòng tròn chiến hào, dùng để đối phó với toán kỵ binh tiến công đầu tiên của Bắc Cương
Khoảng cách giữa các chiến hào không có quy luật cụ thể gì, thậm chí còn có chiến hào hình vòng tròn lượn sóng
Để che giấu sự tồn tại của những chiến hào này, đất trống được phủ kín bằng thảm cỏ, hơn nữa lại nhờ có bóng đêm che khuất nên mới không thể nhìn ra dấu vết gì
Tới vị trí gần kho lương ở chính giữa, giữa các chiến hào còn tập trung chống sắt dày đặc
Thấy tình hình như vậy, quân Bắc Cương cũng biết rõ bọn họ bị mai phục
Kho lương Lê Giang hoàn toàn không phải một miếng thịt béo ngậy, mà là một cái bẫy thú có miếng thịt béo ngậy! Tuy vậy, tốc độ tiến công của kỵ binh quá nhanh, khoảng cách hai trăm trượng không phải thứ gì đáng kể.
Đến khi bọn họ biết được mình bị mai phục, cố gắng rút lui thì nhóm kỵ binh đi đâu đã vọt tới trước kho lương
“Muốn rút sao? Đã hỏi ý cây thương trong tay ta chưa?” Để tiện bề nghênh địch, xung quanh kho lương còn có một con đường nhỏ rộng nửa trượng
Cùng lúc ấy, tình hình tương tự cũng xảy ra ở kho lương Tang Mạch.
Tính tình Khương Bồng Cơ vốn không chịu ngồi yên, cô không thích phê chuẩn, sửa công văn mà chỉ muốn đích thân ra trận.
Phía Bắc Cương đến tập kích kho lương, chỉ định cướp lương thực là chính
Ngoài vũ khí mang theo để tác chiến và binh mã, bọn họ còn mang theo một lượng lớn xe quân nhu để chở lương thực
Toán lính phía trước bị đánh bại, sĩ khí thoáng chốc giảm hẳn, toán lính phía sau cố gắng rút lui.
Xe chở quân nhu lại trở thành trở ngại của đám kỵ binh bọn chúng, khiến bọn chúng bị kẹt ở một chỗ, không thể tản ra xung quanh để đột phá vòng vây.
Tổ chất chiến đấu của kỵ binh Bắc Cương cũng không tệ, tuy rằng những gì toán lính phía sau thể hiện là đáng xấu hổ vô cùng nhưng những kỵ binh còn lại đã bắt đầu tổ chức đột phá vòng vây.
“Trảm mã doanh, tiến lên lập trận.” Lệnh vừa hạ xuống, tiếng hô vang ngút trời.
Các binh sĩ trảm mã doanh nện bước chân nặng nề tiến lên ngăn cản trên con đường tiến công của kỵ binh, những tấm chắn nặng nề tạo thành hình vảy cá như tường sắt dày chắc nịch, xếp sau là mũi thương sắc nhọn của quân lính
Dưới sự bảo vệ của những binh lính đi đầu, lấy mũi thương chống đỡ đợt tiến công, những binh lính cầm nó đứng sâu bên trong bắt đầu hành động.