Khương Bồng Cơ ra lệnh cho Tiểu Bạch, nó giống như uống phải thuốc kích thích tung vó đạp đám người kia.
Khương Hồng Cơ phối hợp chém rơi những mũi tên bắn lén cổ và Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không chỉ chạy nhanh, mà nửa đường thay đổi tốc độ quay đầu như bay lên.
Mỗi vó ngựa tung lên là lấy đi một mạng người, một người một ngựa phối hợp giống như sát thần giáng thế.
Cấm vệ quân gần đó giúp kìm chế quân phản loạn, căn bản không cách nào toàn tâm đối phó cô, trong điều kiện như vậy, tay nghề của Khương Đồng Cơ càng điêu luyện hơn, vong hồn chết dưới thương của cô liên tục chất cao, cô và Tuệ Quân trong lòng đều biến thành người máu rồi, nhưng mà không bị thương.
“Mang cung của bổn tướng quân ra đây!”
Tên tướng lĩnh trẻ tuổi nhổ một ngụm nước bọt, tay phải cầm lấy vũ khí suýt nữa mất cảm giác.
Mắt nhìn thấy bóng lưng của Khương Đồng Cơ càng lúc càng xa, gã lắp tên giương cung, sít sao ngắm vào ngực của Khương Hồng Cơ.
Cung tên nặng hai thạch trong tay gã nhẹ nhàng như không, mũi tên rời cung bắn ra, có thể nói là một mũi tên lóa mắt.
Lúc này, ngoài mũi tên của gã còn vô số mũi tên khác.
Khương Bồng Cơ thầm nhíu mày, chém rơi những mũi tên khác, lại bao bọc Tuệ Quần tránh khỏi chỗ hiểm.
Cuối cùng, mũi tên vốn đâm vào ngực lại bay xoẹt qua cánh tay cổ.
Tuệ Quần tận mắt nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy cánh tay của Khương Bồng Cơ bị mũi tên bắn làm bị thương, trợn trừng mắt, siết chặt nắm đấm, nảy sinh thù hận mãnh liệt đối với tên tướng lĩnh đó. Cô run cầm cập gọi: “Lang quân, ngài bị thương rồi”
Khương Bổng Cơ không để ý nói: “Vết thương nhỏ thôi, một hai ngày là có thể lành”
Không phải cô không tránh được mũi tên này, chỉ là chân Tiểu Bạch không theo được tốc độ cực hạn như vậy, hơn nữa cô còn phải bảo vệ cho Tuệ Quân.
Cuối cùng đã bị thương, đó cũng chỉ là một vết thương nhỏ bằng ngón tay mà thôi.
Nếu như đầu mũi tên tẩm độc thì có thể gây cho cô nhiều rắc rối, nhưng tiếc rằng mũi tên không tẩm độc nên cố không cần quan tâm.
Tiểu Bạch rất nhanh thoát khỏi vòng vây của quân địch, nhanh chóng tiến vào khu vực chi viện của bên ta.
“Chủ công!”
Ngựa của hội Lý Vân không có nhanh nhẹn như Tiểu Bạch, phần lớn đội quân dựa vào sức chạy của đôi chân thì làm sao mà đuổi kịp?
Bọn họ vừa nơm nớp lo sợ vừa dùng hết sức lực điên cuồng lên đường, vậy mà chủ công nhà mình đã không mất một sợi tóc nào quay về ư?
Có chủ công tùy hứng làm bậy như vậy, làm thuộc hạ cũng muốn giảm thọ vài năm.
Quá mệt mỏi, thật muốn từ chức không làm nữa.
“Ta không sao” Khương Bồng Cơ ném chiếc trường thương đẫm máu, lạnh lùng nói: “Xe rồng của bệ hạ và đại thần đều ở phía trước
Nhóm người Mạnh Hồn vừa nghe liền biết phía trước chính là mục tiêu rồi, dẫn theo đội quân như lang như hổ mà nhào tới.
Cấm vệ quân cho rằng đã nắm chắc thất bại, làm gì biết được nửa đường còn có viện binh tới cứu bọn họ?
Giống như tiếp thêm sức mạnh, thần kinh rung lên, khí thế đê mê lại một lần nữa dâng lên cao nhất.
Khí thế của mọi người dâng cao, lao về phía của quân địch, thế lực đang cần bằng lại nghiêng về phía bọn họ.
Tướng lĩnh quân địch thấy thế, sắc mặt u ám đi vài phần.
Đang hăm hở dùng vũ khí chém giết, trước mặt xông đến một thanh niên sắc mặt lạnh bằng. Lý Vân đánh giá tính nguy hiểm của người này, lập tức chọn gã là đối thủ để tránh đối phương giết hại binh lính bình thường.
“Lại chơi thương à!”
Gã tướng lĩnh vừa mới chịu thiệt trong tay Khương Bồng Cơ Xong giờ lại nhảy ra một tiểu tượng xa lạ khiến cho lửa giận trong người gã dâng cao.
Nghe gã đàn ông nói như thế, Lý Vân không phục phản bác.
“Chơi thương thì làm sao, ăn gạo nhà ngươi chắc?”
Câu này vẫn là học theo chủ công, có thể khiến người khác tức giận nhất.
Ở chiến trường, điều kiêng kỵ nhất là tức giận, lời nói khiêu khích cũng là một thủ đoạn.
Gã đàn ông giận quá bật cười, định dạy cho Lý Vân cách làm người.
Thiếu niên ngông cuồng là điều bình thường nhưng cũng phải cân nhắc một chút thực lực của bản thân.
Nếu nói kinh nghiệm chiến trường thì đương nhiên gã đàn ông kia cao hơn một bậc.
Thế nhưng gã bị Khương Hồng Cơ đánh cho một trận nên không còn ở trạng thái đỉnh cao nữa, làm sao có thể thế đối phó được sở trường tốc độ của Lý Vân đây?
Ngựa chiến của Lý Vân cũng khá nhưng không thể bì được với ngựa chiến của đối phương, tình thế luôn giằng co. Chỉ là, kết quả chiến tranh không ngang ngửa giống bọn họ, Cẩm vệ quân được thêm viện binh đánh cho đội quân của Xương Thọ Vương khóc ròng.
Gã đàn ông căm hận trừng mắt nhìn về hướng Lý Vân và Khương Đồng Cơ rút lui, thực hiện một chiêu thức lừa Lý Vân mở lối rồi thúc ngựa xoay người rời đi.
“Đừng có chạy!”
Lý Vân cảm thấy xấu hổ, chính mình lại bị người khác lừa, lấy lại tinh thần đang muốn đuổi theo thì lại bị Mạnh Hổn chạy tới ngăn lại.
“Hán Mỹ, giặc cùng đường chở đuổi”
Lý Vân kìm nén tức giận.
“Tại sao lại không đuổi chứ?”
Mạnh Hồn chỉ có thể nói: “Ta biết tên đó, bản lĩnh quay ngựa đánh lén hiện tại cậu vẫn chưa đối phó được”
Nếu Lý Vân dám đuổi theo, chắc chắn sẽ không đánh được chưa biết chừng còn bị đối phương chém rớt ngựa.
Lý Vân không tin nhưng đợi khi anh nhìn kỹ tư thế và cánh tay phải khẩn trương rút lui của người kia suýt bị hù cho toát mồ hôi lạnh.
“Vậy cứ để cho bọn họ chạy như thế sao?”
Lý Vân chán nản, công trạng đến mồm rồi mà cứ thế mọc cánh bay mất ư?
Không có công lớn thì đương nhiên không đạt được phần thưởng hậu hĩnh, không có phần thưởng hậu hĩnh thì không nhét đầy được túi tiền, như vậy thì lấy cái gì mà cưới vợ đây?
Nghĩ đến lại lịch xuất thân của Thượng Quan Uyển, hai chữ phiền muộn có thể hình dung lòng của Lý Vân sao?
“Chó chết vì chủ, sẽ có cơ hội thôi” Mạnh Hồn thở dài, trong mắt hiện lên chút hồi ức và cảm khái: “Đi thôi, dọn dẹp chiến trường bẩm báo chủ công”
Một chỗ khác, Khương Bồng Cơ cũng nhìn thấy một vấn đề nan giải, mà vấn đề nan giải này là Tuệ Quần tạo ra cho cô.
“Lang, lang quân... Vừa nãy nổ giết Hoàng thượng.”
Tuệ Quân do dự đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn nói ra sự thực.
Khi đó, nếu như Tuệ Quân không ra tay trước thì Hoàng đế cũng sẽ tự tay cho cô uống rượu độc hoặc là dùng vải siết cô đến chết.
Cô quá hiểu Hoàng đế, lão thà hủy diệt chứ không bằng lòng để cho Tuệ Quân sống.
Vì sao?
Bởi vì lão ta không muốn Tuệ Quẩn bị người đàn ông khác chấm mút, thay vì để cô sống chi bằng đích thân lão ta giết.
Đến chết, Tuệ Quân cũng phải vì lão ta mà bảo vệ trong sạch.
“Em giết ông ta?” Khương Đồng Cơ nhíu mày.
Cô không ngờ rằng Hoàng đế không phải chết trong tay của Xương Thọ Vương mà bị chính con dao găm của Tuệ Quân tiến tới địa ngục.
Tuệ Quân đang muốn tạ tội: “Lang quân, nổ..”
Nếu cố chết có thể giúp Khương Đồng Cơ tránh được phiền phức thì cô vui vẻ chấp nhận.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Thôi, chết thì cũng chết rồi, đồ bỏ đi sớm muộn gì cũng phải chết, chết sớm thì siêu sinh sớm. Hoàng đế không phải chỉ một người có thể làm, chết một người thì có hàng nghìn hàng vạn người xếp hàng đợi kia, có gì mà phải vội”
Đối với cô mà nói, Hoàng đế chết thì còn tốt hơn sống.
Bởi vì Hoàng đế chết rồi, thì việc có thể làm cũng nhiều hơn.
Ví dụ như liên minh lựa chọn một Hoàng đế còn nhỏ làm con rối, Hoàng đế như thế dễ dụ, dễ lừa, dễ bắt chẹt.
Giống như vậy, điều này cũng có lợi cho cô khôi phục thân phận.
Còn về Cần Vương?
Mục đích cố chạy đến Cần Vương chính là làm ăn, đục khoét nền tảng nhân tiện lấy thân phận Châu mục Hoàn Châu.
Trong đó không bao gồm để cho Hoàng đế sống tiếp, Tuệ Quân giết Hoàng đế trái lại giúp cô một việc lớn.
Có điều, hành động Tuệ Quân chính tay giết Hoàng đế thì sự tồn tại của cô phải che giấu cho kỹ, đợi sự việc qua đi rồi lại vạch kế hoạch khác.
Năm đó Khương Đồng Cơ hứa với Tuệ Quân phải bảo vệ cô ấy thì đương nhiên không thể dễ dàng nuốt lời.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
thảo07 Tháng mười, 2022 13:12
aaa
thảo07 Tháng mười, 2022 13:08
aaa
thảo07 Tháng mười, 2022 12:29
aa
thảo07 Tháng mười, 2022 11:24
aaa
thảo06 Tháng mười, 2022 18:30
aa
thảo06 Tháng mười, 2022 16:21
aa
thảo06 Tháng mười, 2022 16:20
aaap
thảo06 Tháng mười, 2022 16:07
aa
BÌNH LUẬN FACEBOOK