*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nguyên Xung nhận được chỉ lệnh, tất nhiên không dám lơ là “cái đuôi nhỏ” phía sau đoàn xe
Mặc dù đã vắt óc suy nghĩ, anh ta vẫn không nhìn ra một chút sơ hở nào, không hiểu tại sao Trình tiên sinh vừa gặp đã nghi ngờ cô ta?
Nguyên Xung im lặng nhìn một hồi, nghĩ thầm: “Bất kể là nhìn thế nào đi chăng nữa cũng không thấy cô ta giống một người phụ nữ có sức uy hiếp gì
Trên đường di chuyển bước đi không ổn định, hô hấp dồn dập, hai bàn tay cũng không nhìn ra dấu vết của người3luyện võ..
Có khi nào tiên sinh nhầm rồi không?”
Đương nhiên, anh ta không có gan nói ra miệng sự hoài nghi này
Dù sao Trình Tĩnh cũng dựa vào đầu óc để kiếm cơm, nếu còn không thông minh bằng anh ta thì gọi gì là mưu sĩ nữa.
Hay bởi vì người phụ nữ này giấu mình quá giỏi? Nguyên Xung cưỡi trên lưng con ngựa to lớn, tay phải nắm chắc chuôi đao bên hông, nhìn giống như đang gật gù theo từng bước móng ngựa, thực ra trong lòng đang vô cùng cảnh giác
Anh ta bảo vệ Trình Tĩnh ở khoảng cách không gần cũng không xa, một phần sự chú ý dồn về phía người phụ nữ đi đằng sau đoàn xe
Người phụ nữ không hề biết bản thân mình đang bị nghi ngờ, ả thậm chí còn không nghe được đoạn đối thoại cách ở tận0mười trương của Trình Tĩnh và Nguyễn Xung.
Mười trượng, ước chừng ba mươi tự mét.
Khoảng cách này đối với người bình thường thì dù họ đang nói chuyện lớn tiếng cũng sẽ loáng thoáng nghe thấy, mà đối với những người có ngũ giác nhạy bén - đặc biệt là người phụ nữ “cao thủ tuyệt thế” này, chắc hẳn càng không có vấn đề gì
Đáng tiếc, tuy rằng ả có võ công tuyệt thế, nhưng cũng chỉ là thông qua sách kỹ năng học được mà thôi
Đúng là sách kỹ năng có thể biến ả trở thành một tông sư võ học có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, điểm này không thể nghi ngờ.
Có điều, nếu là người luyện võ thì ả cơ bản vẫn thiếu tố chất và thói quen.
Người luyện võ chân chỉnh bất cứ lúc nào cũng sẽ giữ cảnh giác, điều đó không5phải là hành động nhất thời mà là một loại thói quen, ví như Khương Hồng Cơ
Còn về người phụ nữ trước mắt này, tuy là có võ công tuyệt thế nhưng gặp phải người cùng đẳng cấp thì vẫn bị đánh như thường.
Ả giẫm phải khối đá vụn, trượt một cái, loạng choạng ngã nhào xuống đất
Đau đớn kêu lên một tiếng, âm thanh yếu ớt mà dịu dàng nghe giống như tiếng khóc nức nở, chạm đến nơi mềm yếu nhất của trái tim
Nguyên Xung nghe thấy âm thanh này thì thân thể cứng đờ, bám chặt vào bụng ngựa, động tác vô cùng mất tự nhiên
Đến anh ta mà cũng như vậy, những hộ vệ bình thường khác còn mất mặt hơn
“Vị phu nhân này..
Ngươi có thể đừng đi theo bọn ta nữa được không? Đây là cửa ải Hoàn Châu, mấy tên côn đồ đó4đã bị đánh cho một trận rồi, sẽ không dám tới bắt nạt ngươi nữa.” Nguyễn Xung cưỡi ngựa tiến lên phía trước, tay cầm roi không nặng không nhẹ đánh vào vai mấy tên hộ vệ
Bọn họ bị đau, sắc mặt mất tự nhiên tiến nhanh về phía trước hai bước, giống như đằng sau có chó sói đang đuổi theo vậy..
Cmn, tiếng kêu vừa nãy thực sự quá mê người! Người phụ nữ kia ngồi bệt xuống đất, sợi tóc rủ xuống bên mặt làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương, đôi mắt ầng ậc nước như có thể dìm chết người ta.
“Ta, ta..
Tướng quân, ta...”
Người phụ nữ ấp a ấp úng nói không ra lời, ngón tay xoắn lấy áo, khóe mắt ửng đỏ ngập nước
Có lẽ là cô ta đã bị dọa sợ, khó khăn lắm mới tìm được cảm giác an toàn9lại bị một hung thần vũ phu xua đuổi, trông vẻ vô cùng đáng thương
Nguyên Xung nói: “Phu nhân, bọn ta phải vào ải thăm người thân rồi, không tiện để người đi theo.” Những gì nên nói đều đã nói hết rồi, nhưng người phụ nữ kia vẫn không chịu rời đi.
Ả đương nhiên không thể đi, phải tốn mất mấy thỏi bạc vụn mới thuê được đám côn đồ đó diễn kịch cùng, nếu như không đạt được mục đích, không phải ả bị lỗ mất một khoản rồi sao?
Ban đầu Nguyên Xung cũng không nhận ra người phụ nữ này có gì bất thường, nhưng sau vài lần xua đuổi mà cô ta vẫn không chịu đi, sự nghi ngờ cũng dần dần nổi lên
Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là nữ xuyên không lúc trước bị Khương Hồng Cơ để ý
Nữ xuyên không tràn đầy tự tin như vậy cũng không phải là không có lý do
Nếu như không vì gặp phải những người có trình độ quan sát hành vi tinh tế và tỉ mỉ như Khương Hồng Cơ và Trình Tĩnh, khả năng lừa dối qua cửa của ả là rất cao.
Dù là người khắt khe như Khương Hồng Cơ, cô cũng sẽ chấm sáu mươi điểm cho phần ngụy trang của người phụ nữ này, người bình thường dĩ nhiên khó mà nhìn ra được
Ví dụ như Nguyễn Xung lần đầu chạm mặt không phát hiện ra ả có gì khác thường
Có điều, ngụy trang không phải chỉ cần có vỏ bọc hoàn mỹ bên ngoài, mà còn cần phải có kỹ năng diễn xuất tinh tế, chi tiết phải chu toàn tỉ mỉ
Dù là phần nào có vấn đề cũng sẽ dễ bị người khác nhìn ra thân phận
Nữ xuyên không mấy hôm trước đã nhận được một bài học, ả đã tốn rất nhiều công sức để thay đổi diện mạo, hỏng là ở chỗ, không biết chọn địa điểm và thời gian
Chính điều này đã khiến ả bị Trình Tĩnh phát hiện.
Bây giờ sắp đến lúc tiến vào cửa ải Hoàn Châu rồi, bên ngoài còn có quân lính canh giữ, làm gì có lưu dân nào to gan dám mang ý đồ xấu xa đuổi theo một người phụ nữ có nhan sắc kia chứ? Đừng quên, châu mục Hoàn Châu cũng là phụ nữ, cô có thể để chuyện như vậy xảy ra trên đất Hoàn Châu sao?
Rốt cuộc, ham mỹ sắc nhất thời quan trọng hay tính mạng quan trọng?
Lúc Nguyên Xung muốn chém chết mấy tên côn đồ đó, phản ứng của bọn chúng vô cùng thú vị, mắt Trình Tĩnh cũng không mù, sao lại có thể không nhìn ra?
Không chỉ có vậy, ánh mắt của người phụ nữ này và khí chất trên người cô ta hoàn toàn không ăn khớp với nhau, dường như không có chút đờ đẫn và tan tác nào mà một nạn dân bình thường nên có
Một người phụ nữ có thể chạy nạn từ quận Ngọa Long đến Hoàn Châu, lòng cảnh giác với mọi việc hẳn là rất cao, không dễ gì để lộ dáng vẻ của bản thân.
Nhưng người phụ nữ này sau khi thoát khỏi nguy hiểm thì đã có hành động gì? Cô ta dùng vạt áo lau mặt, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp..
Hành động này hợp lý sao? Một hành động lộ ra nhiều sơ hở như vậy, nếu ai sơ ý thì có thể bỏ qua, nhưng Trình Tĩnh không phải là kiểu người qua loa
“Trình tiên sinh, người này đuổi không đi, giống như muốn ỷ lại vào chúng ta
Mạt tướng sẽ phải người theo dõi cô ta, dù sao phản ứng của cô ta cũng khá thú vị..
Rất giống xuất thân từ nơi kia...” Nguyên Xung hạ giọng hướng về phía cửa sổ xe nói, nửa chừng bỗng dừng lại một chút, còn mấy lời định nói nhưng đều nuốt lại vào bụng
Tiên sinh nhà mình đường đường là một nhân vật thông tuệ, làm sao có thể dùng mấy câu nói thô thiển làm bẩn lỗ tai người
Trình Tĩnh ném thẻ tre trong tay sang một bên, sửa sang lại nếp nhăn ở phần tay áo rồi trầm tư nói: “Thôi vậy, đợi vào ải rồi đuổi đi đi.” Tuy nói rằng hoài nghi, nhưng dù sao cũng đang ở trên địa bàn của Liễu Hi, Trình Tĩnh không nhìn ra ý định của người phụ nữ này, rất sợ đối phương là người Hoàn Châu nên không tiện động thủ giết chết.
Để tránh bắt trắc, cẩn thận là hơn
Nạn dân xếp hàng ở ngoài đi quá nhiều, bọn họ đợi tận đến lúc hoàng hôn mới được phép đi vào
Nguyên Xung nhận lệnh của Trình Tĩnh đuổi người, đối phương khóc sụt sùi, thất thểu rời đi
Trăng lên giữa trời.
Đoàn xe không còn cách nào đành phải ngoài ngủ ngoài trời, Trình Tỉnh làm việc nghỉ ngơi trước nay vẫn luôn có quy luật, kể cả trong điều kiện không tốt, anh ta cũng có thể ngủ đúng giờ
Anh ta buông màn xe, cởi bỏ áo khoác ngoài, đang định nằm ngủ thì trong xe đột nhiên có mùi hương son phấn xa lạ.
Trình Tĩnh nhanh chóng mở mắt, rút thanh kiếm văn sĩ đeo bên hông ra, hướng về phía mùi hương đâm mấy nhát
“Hằng Thư!”.
Lời vừa ra khỏi miệng, cổ tay bỗng dưng đau nhói, giống như có vật gì đó lạnh lẽo đâm xuyên qua da, bên tai vang lên tiếng kêu bén nhọn mà thảm thiết.