Những người có mặt trừ Phong Cẩn còn có thể giữ phong độ ra thì Kỳ Quan Nhượng và Từ Kha đều hết hồn. Từ Kha phản ứng quá khích thì càng thảm hơn, sém chút sặc canh vào phổi, khó chịu bịt miệng ho khan.
“Cái gì? Ba mươi nghìn quan tiền?”
Từ Kha ho một trận sặc sụa, vừa dịu lại đã cao giọng run rẩy chỉ vào chén trà trong tay.
Phá của, quá phá của!
Chủ công nhà mình có bao nhiêu tài sản cậu biết rõ.
Rốt cuộc người lấy đâu ra ba mươi nghìn quan tiền đi mua thứ không thực dụng chỉ có bề ngoài tráng lệ thế này?
Là bà quản gia nội vụ của cả phủ huyện lệnh, Từ Kha thiếu chút nữa tức muốn ngất đi, cậu lại quên mất Khương Bồng Cơ làm gì có nhiều tiền vậy.
Đừng nói tham ô, cho dù cô đem cả huyện Tượng Dương đi gán nợ cũng không lấy được nhiều tiền như thế.
Ba mươi nghìn quan tiền chẳng qua là cô muốn trêu chọc ba người bọn họ thôi.
Thật không ngờ, bọn họ đều tin răm rắp.
Kỳ Quan Nhượng và Phong Cẩn nhận ra đầu tiên, nghiêm túc nhìn Khương Bồng Cơ đang mỉm cười.
“Chủ công không phải loại người chìm trong hưởng lạc, sao có thể tiêu ba mươi nghìn quan tiền mua thứ này, xin người đừng trêu chọc Cẩn nữa...”
Dù Phong Cẩn xuất thân Phong thị, anh cũng sẽ không ném ba mươi nghìn quan đi mua một thứ đồ sưu tập. Không phải anh chi không nổi, mà là không thiết thực.
“Chậc, mấy người thật không có óc hài hước, lát nữa Mạnh giáo đầu và La giáo đầu tới mấy người không được vạch trần ta đó.”
Có một chủ công thích đùa giỡn như thế ba người bọn họ cũng thật vất vả.
“Tối qua khi nung gạch tiện thể nung một ít thứ này. Chất lượng không đồng đều, đó không phải là thủy tinh chất lượng tốt, lúc đầu ta còn tính tiêu hủy, nhưng nghĩ tới mấy người thường ngày làm việc vất vả liền lấy một bộ đặt ở sảnh chính vụ.” Khương Bồng Cơ cười nhe răng, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Sao, mấy người có thấy nó đáng ba mươi nghìn quan không?”
Ba mươi nghìn quan?
Sao không đi cướp luôn đi?
Từ Kha phẫn uất, còn tưởng chủ công nhà mình đã chững chạc lên một chút, ai dè vẫn quậy như thế.
Phong Cẩn nghiêm chỉnh đánh giá thứ đồ trong tay, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng.
“Thứ này thế gian hiếm có, có thể nói là tác phẩm tinh xảo khó gặp, chất liệu quý hiếm chưa bao giờ thấy. Nếu là người biết hàng, ba mươi nghìn quan đương nhiên đáng giá.... Chỉ là .... Cẩn không biết muốn tạo ra vật này cần tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc, nhân công và thời gian...”
Ba mươi nghìn quan, những tên đại gia giàu nứt đố đổ vách theo đuổi hư danh quả thật sẽ móc túi ra mua, thậm chí vui vẻ tranh cướp tưng bừng ấy chứ.
Nhưng thời thế hiện nay có ai dám tốn nhiều tiền đi mua thứ đồ xa xỉ chỉ để ngắm như thế đâu.
Khương Bồng Cơ vừa uống canh vừa nghe Phong Cẩn nói, trong lòng càng nắm chắc hơn.
“Ta đã nói là tiện thể làm ra lúc nung gạch, vậy cậu nghĩ chế tạo nó cần bao nhiêu tiền bạc, nhân lực và thời gian?” Khương Bồng Cơ cười nói: “Ánh mắt Hoài Du chắc chắn chuẩn không cần chỉnh, dù sao cậu cũng là thiếu gia sĩ tộc. Cậu nói nó đáng giá ba mươi nghìn quan là ta yên tâm rồi. Chỉ cần khéo léo một chút còn sợ không có chỗ bán à? Có sợ là sợ cung không đủ cầu, người ta lên tận cửa đòi mua thôi.”
Mấy người Phong Cẩn ngu người một lúc, đến khi hiểu ra ý của Khương Bồng Cơ thì vẻ mặt đều hoảng hốt.
“Chủ công, ý... ý của ngài là... bán thứ này lấy ba mươi nghìn quan?”
Khương Bồng Cơ thuận miệng nói: “À không, mấy chén này để cho mấy người uống trà, dùng chén sành cứ thấy mùi bùn đất.”
Khương Bồng Cơ không chỉ muốn nung thủy tinh mà còn muốn làm ra đồ sứ chỉ xuất hiện trong bảo tàng lịch sử.
Thực ra thời viễn cổ đã có đồ sứ rồi, nhưng chất lượng không ổn lắm, người xem livestream cảm thấy có thể cải thiện, đây có thể cũng là nguồn thu nhập lớn.
Thấy ba vị mưu sĩ còn đang ngây ngốc, Khương Bồng Cơ lại mặt dày nói: “Chủ công của các vị thương xót cho thuộc hạ, sao có thể bạc đãi các vị chứ. Chỉ bán mấy lô ấm trà thủy tinh mà phía lò gạch nung được thôi. Chủ công nhà mấy người dù là nghịch đất cũng phải khác người... nghịch đất kiếm tiền.... Không phải là ba mươi nghìn quan thì cũng ba triệu quan, thậm chí còn nhiều hơn.”
Cô muốn xem xem, còn ai dám chế giễu cô chỉ biết nghịch đất nữa không.
Nếu cô không nghịch đất thì lấy đâu ra gạch xanh huyện Tượng Dương?
Lấy đâu ra thủy tinh trong lò gạch?
Dù vẻ đắc ý của Khương Bồng Cơ không quá rõ ràng, nhưng đuôi lông mày cô cong hơn bình thường rất nhiều.
Bọn Phong Cẩn bị rung động quá lớn, còn chưa phát hiện ra, nhưng đám khán giả kênh livestream mắt tinh như cú vọ đã nhận ra ngay lập tức.
[Hôm Nay Update Mấy Chương]: Chậc chậc, mấy ông nhìn xem, đuôi Streamer sắp vểnh lên trời luôn rồi.
[Không Biết Nha]: Ông không nhắc tui còn không phát hiện, giờ nhìn lại đâu chỉ đuôi Streamer vểnh lên, cả người cô cũng muốn bay lên chín tầng mây luôn rồi.
[Có Lẽ Là GATO]: Cái bản mặt đắc ý của Streamer nhìn thật muốn ăn đòn, nhưng thế quái nào tui lại thấy cưng quá đi.
[Không Nói Bậy]: Ài, thế này thì tui chỉ còn biết ở đằng sau cầu nguyện cho đám dễ dụ sắp bị hố thôi.
Thế nào là dễ dụ?
Đã ngu lại còn giàu, chính là dễ dụ.
Khương Bồng Cơ nhắm vào Bắc Cương, lấy nơi đây làm trạm đầu tiên cho công cuộc kiếm tiền.
Đừng thấy Bắc Cương ảo tưởng sức mạnh, hận không thể liếc mắt khinh bỉ Đông Khánh, nhưng sau lưng lại mê đắm đồ vật Trung Nguyên, không những tranh nhau mua, thậm chỉ còn trở thành thời thượng. Đây là điển hình của cứng miệng cãi chày cãi cối nhưng cơ thể lại rất thành thật.
Các phu nhân và quý nữ ở Bắc Cương đều lấy việc cất giữ bảo bối Trung Nguyên làm vinh. Những thứ đồ chỉ đáng giá một hai quan tiền ở Trung Nguyên, tới Bắc Cương ít nhất cũng bị hét giá lên gấp mười lần. Nếu không có lợi nhuận như vậy thì Bắc Cương đường xá hiểm trở làm gì có thương nhân nào chịu tới làm ăn?
Ba người Từ Kha bị lời nói hùng hồn của Khương Bồng Cơ dọa ngu người, thậm chí quên cả cách mở miệng.
Phong Cẩn phản ứng đầu tiên, anh nghiêm túc nói: “Vậy chủ công nhất định phải bảo vệ nghiêm ngặt phương pháp chế tạo.”
“Yên tâm, trước khi kiếm đủ tiền phía lò gạch sẽ luôn có người theo dõi.”
Chuyện này Liễu Xa đã nhắc nhở cô, Phong Cẩn lại nhắc lại thêm một lần, Khương Bồng Cơ sao có thể không xem trọng. Cô đã sớm nghĩ cách xử lý, vật hiếm mới quý, tràn lan rồi sẽ không đáng tiền nữa.
Ai dám ngáng đường làm giàu của cô, cô liền giết cả nhà nó!
Từ Kha như đi trong mơ, một lúc sau mới tìm được tiếng nói của mình.
“Chủ công, mấy thứ này... giá thành bao nhiều tiền vậy?”
“Nung gạch tiện thể làm ra, chắc vài đồng đó?” Khương Bồng Cơ không chắc chắn nói.
Cả đám câm nín.
Thứ đồ mấy đồng tiền... đem bán ba mươi nghìn quan... lương tâm của ngài có nhột không?
Từ Kha vô thức sờ lên ngực.
Người kiếm tiền là bọn họ, lương tâm của cậu mắc chi phải nhột?
Chẳng những không nhột, nó còn nhảy nhót tưng bừng.
Ba người đồng thanh hét lên: “Đại thiện!”
[Streamer V]: Bán được lô hàng thủy tinh này xong, phủ huyện Tượng Dương sẽ có tiền phát lương rồi.
Câu này của Khương Bồng Cơ giống như một quả bom nguyên tử ném xuống, khiến khán giả kênh livestream rung động không phản ứng kịp.
Khoan đã - Streamer vừa nói gì?
Phát lương?
Khán giả livestream đã quen với sự vô sỉ của Khương Bồng Cơ, nhưng không ngờ cô lại có thể vô sỉ hơn cả vô sỉ như thế.
[Mận Bắc]: Không phải chứ, cô bắt bọn họ làm việc điên cuồng như thế mà từ đầu đến cuối không phát lương cho họ à?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
thảo07 Tháng mười, 2022 13:12
aaa
thảo07 Tháng mười, 2022 13:08
aaa
thảo07 Tháng mười, 2022 12:29
aa
thảo07 Tháng mười, 2022 11:24
aaa
thảo06 Tháng mười, 2022 18:30
aa
thảo06 Tháng mười, 2022 16:21
aa
thảo06 Tháng mười, 2022 16:20
aaap
thảo06 Tháng mười, 2022 16:07
aa
BÌNH LUẬN FACEBOOK