"A Bình, A Bình… Văn hóa truyền thông Xuyên Hòa không hổ là công ty võng hồng (1) có tên tuổi ở giữa Hải Đô, chậc chậc… Những mỹ nữ này đều quá đỉnh!"
Cố Đại Thạch đi ra từ căn phòng hội nghị cỡ nhỏ, ánh mắt âm thầm lướt qua người các nữ thành phần trí thức. Vẻ mặt anh hơi đỏ, trong lòng khó nén hưng phấn…
Anh ngẩng đầu nhìn về phía đồng nghiệp đã đi xa một đoạn, liền vội vàng bước theo mấy bước, sánh vai cùng đồng nghiệp, sau đó đè thấp giọng nói chuyện.
Lục Bình nghe thấy, đôi mắt sau cặp kính gọng đen vô cùng bình tĩnh, bước chân cũng không có dừng lại, chỉ nghiêm túc nói:
"Suy nghĩ một chút đến mấy lượng bạc vụn mà chúng ta kiếm lời kia… thì những cô gái kia có xinh đẹp như thế nào đi chăng nữa thì có liên quan gì tới chúng ta chứ?" Nói xong, anh ta lại giơ tập văn kiện trong tay lên:
"Vẫn nên suy nghĩ một chút xem làm thế nào để hoàn thành việc này đi…"
"Haizzz!"
"Con người của anh đúng là quá nhàm chán!"
Hai người đi xuyên qua đại sảnh làm việc của Văn hóa Xuyên Hòa, ánh mắt của Cố Đại Thạch giống như là radar, không ngừng tìm kiếm thứ gì đó…
Anh vừa dứt lời, bước chân của đồng nghiệp bên cạnh chợt dừng lại.
"Sao thế…" Cố Đại Thạch nghiêng đầu hỏi.
Anh nhìn thấy đôi tròng mắt trắng đen rõ ràng phía sau cặp kính đen của Lục Bình đang nhìn chăm chú về một phương hướng cách đó không xa.
Nhìn theo tầm mắt, anh nhìn thấy một bóng người.
Gương mặt nghiêm túc, tóc dài đen mượt, mặc áo khoác OL, váy ôm ngang hông,… và một đôi chân thon dài ẩn sau đôi tất màu đen.
Khác với những cô gái với thân hình gầy gò trước đây, người này không gầy nhưng cũng không quá mập, dáng vẻ vô cùng nở nang đẫy đà.
"A Bình!" Cố Đại Thạch đến gần, bất thình lình lên tiếng gọi, sau đó hạ thấp giọng:
"Thì ra anh thích kiểu như này? Tôi có biết người này, Lâm Thu Nguyệt, giám đốc bộ phận quảng cáo của Xuyên Hòa, năm nay 33 tuổi… Kiểu người này thuộc kiểu phụ nữ trưởng thành, đại tỷ tỷ!"
Lục Bình thu hồi ánh mắt, đang chuẩn bị nói chút gì đó, nhưng vào lúc này, từ phía thang máy trong đại sảnh xa xa, một nữ thư ký mặc quần áo công sở, chân đi giày cao gót đế thấp vội vàng chạy tới. Cô vừa chạy đến, vừa nghiêm mặt kêu:
"Lý tổng đến thị sát!"
"Lý tổng đến thị sát!"
"Tất cả dừng công việc một lúc…"
…
Sau tiếng kêu vang dội của cô, bầu không khí khẩn trương lập tức khuếch tán khắp tòa văn phòng.
Lục Bình nhìn xung quanh một chút, phát hiện các nhân viên công tác vốn đang bận rộn đều bỏ công việc trong tay xuống, bắt đầu sửa sang lại quần áo có chút nếp nhăn của mình. Sau đó, mọi người ào ào đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía hành lang.
"A Bình."
"Chúng ta đứng sang bên cạnh đi!"
Cố Đại Thạch cũng có chút khẩn trương, kéo Lục Bình đi sang một góc ở bên cạnh.
Không bao lâu sau.
Dưới ánh mắt của hai người, một người phụ nữ trang điểm lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ đi vào giống như là nữ vương. Chỗ cô đi qua, không khí đều như đọng lại, tầm mắt của mọi người đều bị cô thu hút. Trái tim không khỏi đập nhanh hơn, hô hấp chậm lại theo bản năng.
Lúc cô đi đến vị trí cách Lục Bình và Cố Đại Thạch không xa, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người. Từ ánh mắt của cô, người ta có thể cảm nhận được rằng mặc dù đối phương đã nhìn thấy mình, nhưng từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói thì lại như không nhìn thấy. Hoặc có lẽ đó là một loại mặc kệ trần trụi, xem người ta như không khí, bụi trần.
Nhưng mà cho dù là vậy thì Cố Đại Thạch lúc nãy còn sống động vẫn gắt gao cúi đầu, ngay cả dũng khí nhìn nhiều thêm một chút cũng không có. Bên cạnh hắn, Lục Bình cũng cảm thấy khẩn trương, đang cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
…
Qua mấy phút sau, người phụ nữ được gọi là Lý tổng kia đã thị sát xong tầng này, lại quay trở về thang máy.
Sau khi cô rời đi, các nhân viên công tác trong văn phòng đều lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
Cố Đại Thạch cũng không có tâm tình thưởng thức mỹ nữ nữa, chỉ vội vã cùng Lục Bình tiến vào thang máy, ấn xuống tầng mười lăm, cũng chính là trụ sở công ty của bọn họ.
"Không hổ là Lý tổng, Lý Ngọc Trân! Một nhân vật lớn thường xuyên xuất hiện trên tạp chí kinh tế, nữ tổng tài của công ty Trung Hải. Khí tràng này đúng là đủ mạnh! Vừa rồi tôi ngay cả thở mạnh cũng không dám!"
Trong thang máy.
Cố Đại Thạch hít sâu một hơi, vẻ mặt hồng nhuận, hưng phấn nói.
"Công ty TNHH văn hóa truyền thông Xuyên Hòa phát triển quá nhanh, hiện tại nó đã trở thành nơi ươm mầm những người nổi tiếng trên mạng của Trung Hải, việc kiếm tiền từ lưu lượng trước mắt cũng đang được tiến hành rất tốt." Cố Đại Thạch đã thuộc những chuyện này như lòng bàn tay.
"Mới thành lập không đến hai năm, giá trị thị trường đã cao tới hai, ba tỷ. Điều trâu bò nhất chính là mấy con số này còn có thể đang nhanh chóng bành trướng!"
...
Cố Đại Thạch vẫn luôn nói chuyện, anh không có chú ý tới vẻ mặt của đồng nghiệp Lục Bình bên cạnh có chút kỳ quái. Anh ôm tập tài liệu, ánh mắt xuất thần, giống như đang suy nghĩ đến điều gì đó.
Rất nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng “Đinh” thanh thúy, thang máy đến.
Lục Bình lấy lại tinh thần, anh cúi thấp đầu, đi theo phía sau Cố Đại Thạch, đi ra ngoài.
Công ty ở tầng này, từ cách trùng tu cho đến thiết kế có thể thấy nó lạc hậu và rẻ tiền hơn không ít so với Văn hóa truyền thông Xuyên Hòa.
Công ty TNHH Văn hóa truyền thông Xuyên Hòa chiếm toàn bộ mười một tầng có tầm mắt tốt nhất của tòa cao ốc CBD này, từ tầng 48 đến tầng 58. Mà công ty của bọn họ chỉ thuê có hai tầng là tầng 15, 16, là một công ty tên là Thiết kế quảng cáo văn hóa Ngô Minh, chuyên xử lý các loại đồ họa quảng cáo, áp-phích, thiết kế…
Hai người Lục Bình đi lên tầng trên, chính là bởi vì công ty bọn họ nhận được một số đơn hàng quảng cáo từ Xuyên Hòa.
------
Dịch: MBMH Translate