"Hô!"
Lục Bình hít một hơi thật sâu.
Anh làm rõ tất cả suy nghĩ, sau đó nghiêm túc thu toàn bộ tình báo liên quan tới Lý Ngọc Trân vào trong túi văn kiện.
Ánh mắt của anh trở nên ngưng trọng, cầm phần tình báo đổi mới thứ hai ra từ trong giá sách.
"Trung Hải là một trong khu vực nòng cốt, nó tựa như là chư hầu một phương, rất nhiều đại lão cũng không sợ Lý gia, càng không sợ hãi Tống gia! Trong mảnh đất nhỏ này, nó nắm giữ lực lượng của chính nó."
"Tình báo của Lý Ngọc Trân qua đi, đổi mới cho mình một phần tình báo mới, thật chỉ là trùng hợp thôi sao?"
Lục Bình vừa tháo gỡ dây nối vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Bên trong tin tình báo này chính là những ông trùm khổng lồ bên trong vòng tròn xám của Trung Hải - vận tải biển!
Nguy hiểm!
Tin tức này còn nguy hiểm hơn phần tình báo thứ nhất!
“Mình…"
“Mình liệu có thể khiến cho một nữ vương như Lý Ngọc Trân quỳ trước mặt mình? Khẩn cầu mình! Cầu xin mình!"
Lục Bình thở hổn hển.
Đồng tử phóng đại.
Thân thể anh đang run rẩy, là run rẩy vì khẩn trương! Là run rẩy vì hưng phấn! Là run rẩy bệnh hoạn!
Ở một mức độ nào đó mà nói, Lục Bình… cũng là một kẻ điên!
Hôm sau.
Đi làm.
Trong phòng hội nghị của văn hóa Ngô Minh, Lục Bình đang ghi chép, bên trên gương mặt mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn về phía đồng nghiệp Cố Đại Thạch đang nghiêm túc giảng giải yêu cầu thiết kế đối với PPT, phân công nhiệm vụ.
Đơn hàng lớn của Xuyên Hòa do Lục Bình và Cố Đại Thạch chủ trì, thành lập một tiểu đội thiết kế cùng nhau hoàn thành.
"Lục Bình." Cố Đại Thạch nhìn về phía Lục Bình, gọi.
Vì biểu thị sự uy nghiêm, anh không gọi A Bình như trước đây mà gọi cả họ tên.
“Anh đã bổ sung xong chưa?"
“Vẫn chưa." Lục Bình đáp.
"Lục Bình, còn có Trương Oánh Oánh, hai người ở lại một hồi. Còn các vị còn lại thì có thể đi làm việc của mình rồi, có vấn đề gì có thể báo lại với tôi bất cứ lúc nào."
Cố Đại Thạch nói cẩn thận tỉ mỉ.
Nói xong, anh ngồi xuống lần nữa, sửa sang lại văn kiện trước mặt. Từng đồng nghiệp lần lượt đi ra ngoài, Lục Bình và Trương Oánh Oánh thì ngồi ở tại chỗ. Một người thì nhìn tài liệu, người còn lại thì nghiêm túc nhìn chằm chằm màn ảnh, mười ngón tay thon dài không ngừng gõ bàn phím.
Vị đồng nghiệp cuối cùng rời khỏi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng họp.
[ Két két ——]
Tiếng cửa phòng đóng lại truyền đến.
"Hô!"
Chỉ nhìn thấy Cố Đại Thạch đẩy thư mục trong tay về phía trước, anh thuận tay cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng ra, tựa lưng vào ghế ngồi, thở phào một hơi.
Anh ngày thường buông thả đã quen, hiếm khi có thái độ nghiêm túc như này.
"Anh Đại Thạch ngầu quá!" Ánh mắt Trương Oánh Oánh cười thành trăng khuyết, cô vừa vỗ tay vừa nói.
Lục Bình nhìn thấy một màn này, khóe miệng hơi dương lên.
…
"Truyền thông Xuyên Hòa đã bắt đầu hành động rồi, hôm nay tôi ngồi xe buýt đi làm, trên bảng hiệu của trạm xe buýt đều là quảng cáo của Xuyên Hòa." Qua một lúc lâu, ba người ngồi ở một chỗ, Trương Oánh Oánh giống như là nhớ ra cái gì đó, chợt nói ra.
“Dã tâm của vị Lý tổng Lý Ngọc Trân ở tầng trên đúng là lớn, bắt đầu từ hôm nay đến trước ngày khai mạc thương hiệu lớn cuối năm của Xuyên Hòa còn có buổi biểu diễn dành riêng cho bốn khu vực lớn ở nước ngoài."
"Chiến trận kia đúng là quá lớn!"
"Tôi nghe nói, hiện tại Xuyên Hòa mỗi ngày đều đốt tiền với con số trên trời!"
Cố Đại Thạch cũng tiếp lời.
Hai người vừa nói xong, gương mặt đều lộ ra vẻ thán phục và cảm khái.
Lục Bình yên lặng lắng nghe, anh biết rõ sự đầu tư của Lý Ngọc Trân đối với trận chiến này hơn bất kỳ người nào khác, nhưng vẫn không tránh khỏi việc cảm khái giống như hai người Cố Đại Thạch.
Mà đồng thời,... đáy lòng của anh còn cảm thấy vô cùng mong đợi và hưng phấn đối với sự kiện kia!
Nếu như không có thế lực thứ ba nhúng tay, trận quyết đánh đến cùng này của Lý Ngọc Trân nhất định sẽ là một màn pháo hoa sáng lạn nhất!
Ba người trò chuyện bát quái mấy câu, lại trò chuyện mấy câu về vấn đề chính rồi cùng rời đi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Buổi chiều.
Lục Bình làm xong công việc, anh ngẩng đầu lên nhìn văn phòng một cái, một bầu không khí bình thường, bận rộn bao phủ khắp các đồng nghiệp… Anh hít sâu một cái, bầu không khí chết lặng ngày qua ngày từng khiến cho anh cực kỳ chán ghét này, ngay lúc này lại khiến cho anh cảm thấy có một chút hưởng thụ và thực tế. Lục Bình đẩy mắt kính gọng đen một cái, cúi đầu, lấy một chồng giấy trắng ra từ trong ngăn kéo.
Anh nghiêm túc cắt tỉa tin tức của một nhân vật trong phần tình báo thứ hai, sau đó viết lại yếu tố mấu chốt.
Anh lại nhìn cẩn thận một lần, bút trong tay bị siết chặt một chút, sau đó vạch ra từng đường ngang, tất cả tin tức lập tức bị đường vẽ bao phủ.
Lục Bình cầm tờ giấy A4 đi đến trước máy cắt giấy trong góc văn phòng, dưới âm thanh răng rắc răng rắc, toàn bộ tờ giấy ghi chép ban nãy biến thành giấy vụn. Anh cầm lấy đống giấy, mở ra trong lòng bàn tay, đưa tay khêu một cái để xác nhận không bỏ sót tin tức gì… Lục Bình vứt đống giấy vụn vào trong thùng rác rồi rời khỏi.
Tối hôm nay, anh chuẩn bị bắt đầu tiếp xúc với nhân vật bên trong phần tình báo thứ hai.
------
Dịch: MBMH Translate