Thời gian một ngày trôi qua.
Ngày thứ hai.
Trước bàn làm việc.
Lục Bình xoay xoay cây bút ký trong tay, tỉ mỉ viết lại những tình báo mà mình nhìn thấy lên trên một tờ giấy, sau đó tìm cách ứng đối với tính cách của Lý Ngọc Trân.
Lý Ngọc Trân là một người vô cùng thông minh, cũng vô cùng quả quyết. Cô biết rõ mình nên làm cái gì, không nên làm gì. Một khi đã đưa ra quyết định, cho dù đó có là một quyết định vi phạm bản tính thì cô vẫn sẽ kiên quyết thực hiện nó.
Khi mình đi đến trước mặt cô ấy, cô ấy nhất định sẽ bắt lấy tất cả cơ hội để tiến hành dò xét mình.
Anh không ngừng viết xuống:
Mặc kệ cô ấy có làm cái gì thì mình đều không thể bị ảnh hưởng…
Ngày thứ ba.
Lục Bình vẫn tiếp tục bắt chước ánh mắt, nghiên cứu từng hành động của các nhân vật lớn.
Anh mở một bộ phim kinh dị cực kỳ máu me, thậm chí là quan sát tiến hành giải phẩu, thí nghiệm giải phẫu của các sinh viên y khoa…
Từng màn hình ảnh kinh khủng không ngừng đập vào mi mắt Lục Bình.
Ngày thứ tư.
Ngày cuối cùng.
Buổi tối.
Lục Bình ngồi ở trước bàn đọc sách của mình, anh nhìn chăm chú vào mình trong gương. Người trong gương có vẻ mặt băng lãnh, ánh mắt lãnh đạm…
"A Bình, sau khi tan làm có dự định gì không? Cùng đi chơi mấy ván game đi?"
Thứ sáu.
Sắp tan làm, trước bàn làm việc, Cố Đại Thạch làm xong bức ảnh cuối cùng, sau đó ấn Enter một cái. Anh ngáp một cái, không ngừng duỗi người, sau đó giống như là chợt nhớ ra chuyện gì đó, lập tức nhào tới trước bàn làm việc của Lục Bình.
Game trong miệng anh là một cửa hàng trò chơi điện tử nằm dọc theo đường tàu điện ngầm. Trong ngày thường, Lục Bình và Cố Đại Thạch rất thích đi chơi mấy game như The King of Fighter hoặc là Tam Quốc Chiến.
Nghe thấy Cố Đại Thạch nói, nữ đồng nghiệp trẻ tuổi Trương Oánh Oánh bên cạnh Lục Bình dừng động tác lại, cô mím môi một cái, dùng tầm mắt quan sát động tác của Lục Bình.
"Tôi không đi." Lục Bình dời tầm mắt từ phần mềm đồ họa, nhìn về phía Cố Đại Thạch rồi đáp lời.
"Tối hôm nay còn có một chút chuyện cần xử lý." Anh lại nói tiếp.
"Được rồi, thật đáng tiếc! Tôi mấy ngày nay đều xem trực tiếp của ‘Đứa trẻ’, tự học được một số kỹ năng Yagami tinh túy, chỉ có thể cho cậu xem vào dịp khác rồi!"
Cố Đại Thạch khoa tay múa chân thể hiện mấy động tác yagami rồi xoay người lại.
Trên mặt của Trương Oánh Oánh ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ đáng tiếc.
…
Không bao lâu sau, Lục Bình nhìn thoáng qua thời gian, còn khoảng chừng nửa giờ nữa là tan làm, ánh mắt của anh hơi lấp lóe, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài phòng làm việc.
Anh bước vào cầu thang thoát hiểm tăm tối, tĩnh mịch.
Lục Bình cũng không thèm quan tâm đến hình tượng, đặt mông ngồi xuống trên bậc thang lạnh lẽo, móc một điếu thuốc ra từ trong lòng ngực rồi châm lửa, hít sâu một hơi… Đại khái là bởi vì ngày thường không hay hút thuốc, anh lập tức không ngừng ho khan, qua một hồi lâu sau mới bình phục lại.
Sau đó lại tiếp tục hút thuốc.
Bàn tay cầm điếu thuốc đang run rẩy nhè nhẹ.
Còn chưa hút xong một điếu thuốc, Lục Bình đã tiến vào trạng thái, thu liễm tâm trạng của mình, đôi mắt đen trắng rõ ràng trở nên vô cùng lãnh đạm.
“Xì… Xì…"
Sau đó, anh ấn nửa điếu thuốc còn lại vào bên trên bậc thang.
Không do dự nữa, anh mở điện thoại di động ra, giữa cầu thang tối tăm, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình điện thoại chiếu vào gương mặt Lục Bình.
Anh gọi cho một dãy số.
Tút ——
Tiếng nhắc nhở vang lên.
…
Trong cùng tòa nhà lớn, tại tầng 58, trong một văn phòng được thiết kế đơn giản, Lý Ngọc Trân đeo kính gọng vàng, gương mặt tinh xảo, xinh đẹp lạnh lùng ngồi ở trước bàn làm việc. Cô dựa lưng vào một tấm kính trong suốt khổng lồ, bên ngoài khung cửa là khung cảnh thành phố nhộn nhịp sắp bước vào giờ cao điểm buổi tối.
Tút tút tút ——
Chuông điện thoại trong ngăn kéo đột nhiên vang lên.
Lý Ngọc Trân kéo ngăn kéo ra, lấy chiếc điện thoại màu xám bạc ở chính giữa ra, khi nhìn thấy là một dãy số điện thoại xa lạ thì khẽ nhíu mày, sau đó liền nhận điện thoại.
"Ai vậy?" Giọng nói lạnh lùng vang lên.
…
"Xin chào… Lý tiểu thư."
Một người ngồi ở giữa cầu thang tối đen.
Khi nghe thấy giọng nói xen lẫn ý lạnh kia, cho dù đã tự diễn tập rất nhiều lần nhưng trái tim trong lồng ngực Lục Bình vẫn đập dồn dập và nặng nề. Ánh mắt của anh không khỏi co rút lại. Anh cố cưỡng ép mình khôi phục lại sự bình tĩnh.
Trải qua tập luyện, một giọng nói mang theo ý cười châm biếm vang ra từ trong miệng Lục Bình.
"Anh là ai?" Lý Ngọc Trân, trầm giọng hỏi.
"Lý tiểu thư, tôi thật sự cảm thấy tiếc thay cho cô, cô trong mắt của chúng tôi giống hệt như là một con chim hoàng yến tuyệt mỹ bị trói buộc trong một nhà tù hoa lệ, biểu diễn một tiết mục giao tranh đã định trước kết quả…"
Lục Bình không quan tâm đến lời cô nói, chỉ cười khẽ một tiếng rồi tiếp tục nói chuyện.
…
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, bên trong phòng làm việc, sắc mặt của Lý Ngọc Trân càng ngày càng băng lãnh, bên trong ánh mắt lập lòe những tia sáng nguy hiểm.
"Anh là ai?"
Vẫn là một câu nói kia, nhưng mà giọng điệu đã xảy ra sự thay đổi.
------
Dịch: MBMH Translate