Thời gian hai ngày thoáng một cái đã qua.
Thứ hai.
Thời gian làm việc sáng sớm.
Lục Bình đi ra từ tàu điện ngầm, đập vào mi mắt là một tòa nhà đồ sộ uy nghiêm đột ngột mọc lên từ mặt đất như một con quái vật khổng lồ, những tấm cửa kính tráng lệ khúc xạ từng tia nắng mặt trời.
Anh hơi híp mắt lại, nghỉ chân trong chốc lát.
Sau đó, các nhân viên văn phòng tràn ra từ các lối vào của tàu điện ngầm, bọn họ tay xách túi công văn, chạy về các phương hướng khác nhau.
Nơi này là một trong những trung tâm kinh tế phồn hoa nhất Triệu Quốc, chỉ đứng ở đây thôi mà đã có thể cảm nhận được cảm giác gấp gáp khiến người ta hít thở không thông.
"Hô!" Lục Bình thở dài thở một hơi.
Anh nhìn thoáng qua bầu trời mùa đông, ánh mặt trời dịu dàng. Anh nhớ lại hai ngày tăng cường cuối tuần vừa rồi, không khỏi nhếch miệng lên. Anh đã nhiều năm rồi không có cảm giác thoải mái như này, lần đầu tiên chăm chú như thế, tranh đoạt từng giây từng phút, giống như là đang chạy đua với thời gian khi chỉ còn năm mươi ngày nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Anh thu hồi suy nghĩ, xách túi công văn hướng về phía tòa nhà làm việc.
Lục Bình tựa như một nhân viên văn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn, đứng trước vạch đường dành cho người bộ, chờ đèn tín hiệu.
Khi đèn xanh sắp sáng lên thì sau lưng đột nhiên bị vỗ một cái, kèm theo là một tiếng hô quen thuộc.
"A Bình! Chào buổi sáng!"
"Đại Thạch." Lục Bình nghiêng đầu, cười nhìn về phía đồng nghiệp bên cạnh.
Hai người sánh vai cùng nhau hướng về tòa nhà cao tầng.
Hiện tại chính là giờ cao điểm đi làm, đại sảnh tầng một tòa nhà có vẻ như rất là náo nhiệt. Thang máy bên trong sảnh chật kín người, đều là người chuẩn bị đi làm của các công ty khác nhau.
Lục Bình và Cố Đại Thạch đứng trong góc, không có chút thu hút nào.
…
Cùng lúc đó.
Một bên khác.
Lâm Thu Nguyệt đậu xe ở gần chỗ làm, mặc một bộ vest công sở, tay xách túi phong cách mùa thu mới của Chanel, chân đi giày cao gót, đi ở trong đám người.
Khí chất của cô rất tốt, những vật phẩm trên người cô hoàn toàn không phải là thứ mà nhân viên văn phòng bình thường có thể so sánh. Cô chỉ đi ở trong đám người thôi mà đã không ngừng thu hút ánh mắt của mọi người từ bốn phía.
"Bộ phận nhân sự ngày hôm qua đã thông báo chuyện bổ nhiệm người mới, mình được thăng hai chức liên tiếp, chính thức tiến vào cương vị lãnh đạo."
"Tiền lương cũng được điều chỉnh đến 500 ngàn tệ mỗi năm, cộng với việc được hưởng quyền hoa hồng. Nếu như công ty giành được thành công trong hoạt động cuối năm vào tháng sau thì mình sẽ không cần phải ưu sầu về chuyện tiền bạc nữa."
Lâm Thu Nguyệt đứng ở phía trước tòa nhà.
Ánh mắt cô có chút hoảng hốt, nhớ lại hình ảnh trong chiếc xe Maybach vào đêm thứ 6 kia, trước mắt cô che vải đen, chỉ có thể hành động và cảm nhận trong mơ hồ.
Bàn tay cô dùng sức cầm chặt túi Chanel.
"Tất cả đều là đáng giá."
"Chỉ có như này thì mình mới có thể cho Nữu Nữu một cuộc sống tốt hơn, không thể để con mình vừa mới bắt đầu đã thua kém các bạn học khác được." Lâm Thu Nguyệt thì thầm.
Cô khẽ ngẩng đầu lên, gò má tinh xảo trước sau luôn duy trì vẻ nghiêm túc, rảo bước đi vào đại sảnh.
Vừa đi được mất bước, bước chân chợt dừng lại, không thể khống chế nổi mà nghĩ đến một hình ảnh khó tả:
"Người kia…"
"Chắc là rất trẻ tuổi."
"Hô!"
"Hô!"
"Đáng chết!"
"Mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy…"
Lâm Thu Nguyệt không tiếp tục suy nghĩ miên man nữa, cô lập tức được đám đồng nghiệp Xuyên Hòa chú ý tới. Cô thoáng cái đã trở thành tiêu điểm của đám người, như vầng trăng được những vì sao bao quanh.
"Giám đốc Lâm… Không, không đúng, Tổng giám sát Lâm, chúc mừng cô nha!"
"Tổng giám sát Lâm sau này nhất định phải đề bạt chúng tôi nhiều hơn đó!"
"Tôi đã nói mà, tổng giám sát Lâm là người rất có năng lực, mà Xuyên Hòa chúng ta từ trước đến giờ luôn trọng dụng người tài. Trước đợt tổng kết cuối năm mà tổng giám sát Lâm lại được thăng liền hai cấp. Chuyện này chắc cũng không cần tôi phải nói nhiều nữa đúng không?"
"Xuyên Hòa tân quý!"
"Nếu như thành tích của Xuyên Hòa chúng ta vượt mốc 10 tỷ thì tổng giám sát Lâm sẽ trực tiếp trở thành phú bà chục triệu!"
Lâm Thu Nguyệt là một người phụ nữ rất lý trí. Nhưng lúc cô nhìn thấy đồng nghiệp bốn phía nhiệt tình, nghe bọn họ nịnh nọt mình thì trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy vui sướng và thỏa mãn. Gương mặt căng thẳng của cô không nhịn được mà lộ ra nụ cười.
Cô đi vào giữa thang máy.
Đồng nghiệp Xuyên Hòa vốn đang chờ ở trước thang máy thấy vậy liền vội vàng nhường vị trí của mình lại, mời Lâm Thu Nguyệt đi vào.
Trong góc.
"A Bình!"
"A Bình!"
Cố Đại Thạch vội vàng dùng mu bàn tay chọc cánh tay Lục Bình, vừa thấp giọng hô vừa dùng ánh mắt tỏ ý.
"Nữ thần của anh hình như vừa được thăng chức." Anh thấp giọng nói ra.
Lục Bình đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi một cái, anh nhìn chăm chú vào Lâm Thu Nguyệt trong thang máy, khóe miệng hơi dương lên.
"Hả?"
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Lâm Thu Nguyệt tình cờ đối diện với ánh mắt của Lục Bình ở trong góc. Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy giật mình, một loại cảm giác quen thuộc chẳng biết tại sao lại được sinh ra. Nhưng cô không kịp suy nghĩ nhiều, cánh cửa đã khép lại.
Con số hiển thị nhanh chóng tăng lên.
"Mình nhớ ra rồi. Hai người kia hình như là đến công ty để nhận nhiệm vụ."
Trí nhớ của Lâm Thu Nguyệt rất tốt, cô bắt được mấy hình ảnh ở trong đầu, thở phào một cái, lắc lắc đầu: "Mình đang suy nghĩ gì nữa không biết, làm sao có thể!"
------
Dịch: MBMH Translate