…
Trong những chiếc xe mà Lục Bình để ý lúc nãy có một chiếc Chevrolet màu trắng, tài xế là một thanh niên tướng mạo bình thường. Từ sau khi mục tiêu lên chiếc xe taxi kia, anh đã bắt đầu nhìn chằm chằm. Đến ngã tư, lúc đèn tín hiệu rẽ trái sáng lên, thanh niên lập tức vượt qua chiếc xe taxi, rẽ sang một giao lộ khác để đánh lừa.
"Báo cáo!"
"Số 3 đã rút lui theo kế hoạch!"
"Nhận được."
Nhưng sau khi xe taxi tiếp tục đi thẳng, tại một ngã tư khác, một chiếc Volkswagen màu đen khác lại rẽ phải và đi theo phía sau xe Lục Bình không xa.
"Anh ta đi gặp Đinh Thanh?"
Trong căn phòng xa hoa nhất của một khách sạn sang trọng.
Lý Ngọc Trân khoác một bộ đồ ngủ màu vàng nhạt, đứng ở bên cửa sổ, dưới chân của cô chính là khu đô thị phồn hoa không ngủ. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía vầng trăng lưỡi liềm có chút lạnh lẽo.
Sau đó, cô cúp điện thoại.
Vài tấm hình đập vào mi mắt của Lý Ngọc Trân.
Đó là hình ảnh Lục Bình đầu nhuốm máu, đi ra khỏi quán bar Sắc Giới.
"Cố làm ra vẻ thần bí." Gương mặt Lý Ngọc Trân lạnh lùng, thì thầm tự nói.
Cô đóng điện thoại di động lại, ngẩng đầu nhìn về phía thành phố về đêm.
Trong lòng Lý Ngọc Trân có 2 đánh giá về Lục Bình. Thứ nhất, đại lão thực sự có năng lực thông thiên. Thứ hai, đại lão giả, là một con rối bị một số nhân vật nào đó đẩy ra ngoài.
Hiện nay, quan điểm của cô càng nghiêng về vế sau hơn .
Cô được lão gia tử gọi là hổ nữ của Lý gia, đương nhiên sẽ không dễ dàng giao vận mệnh của mình cho người khác. Cô mặc kệ mục đích của Lục Bình là gì, cô đều sẽ không tùy ý hạ thấp tư thái.
…
"Ngọc Trân?"
"Hoạt động cuối năm?"
Trong phòng riêng yên tĩnh của quán bar.
Đinh Thanh nằm ngửa trên ghế sô pha, ánh mắt vô thần nhìn về phía chùm đèn thủy tinh đang rũ xuống… Rất nhiều chi tiết bị bỏ lỡ năm xưa thoáng qua trước mắt như đèn kéo quân. Anh cười tự giễu một tiếng.
Sau đó, anh thì thầm tự nói.
"Lý Ngọc Trân sao?"
Đối với một nhân vật như anh mà nói, tất cả nhân vật có danh tiếng trong vòng tròn nhỏ của Trung Hải luôn được khắc sâu trong đầu. Trong cái vòng nhỏ kia cũng có ghi chép về Lý Ngọc Trân, nếu như chỉ là một tỷ phú với tài sản 2, 3 tỷ bình thường thì sẽ không được bọn họ coi trọng, nhưng Lý Ngọc Trân thì khác, lai lịch thân phận thần bí, có quan hệ mật thiết với Lý gia ở Yến Kinh.
"Bọn họ muốn cái gì?"
"Theo dõi tập đoàn vận tải Trung Hải, hay là…"
Đinh Thanh lẩm bẩm tự nói với vẻ mặt không cảm xúc.
"Các người bất nhân thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Y Vân, Chân Chân… anh/ ba sẽ báo thù cho hai người!"
Ánh mắt của anh bỗng thay đổi.
Truyền thừa của Tào Môn được chia thành 4 chi nhánh trong suốt trăm năm, lần lượt kinh doanh trong bốn lĩnh vực là: giải trí, hậu cần, bất động sản và tài chính. Cho dù Đinh Thanh đã từng là người đứng thứ hai của tập đoàn vận tải Trung Hải thì vẫn không thể được xem như là thượng tầng của cái thứ khổng lồ này.
Đinh Thanh lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại.
[ Tút ——]
. . .
Bệnh viện nhân dân Trung Hải.
"Hít!"
Bác sĩ trẻ tuổi cẩn thận xử lý vết thương sau đầu cho Lục Bình.
Đến lúc khử trùng bằng cồn thì Lục Bình bị đau đến nhe răng, mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi nói sai, kích động tâm trạng của người kia, đối phương tức giận đè tôi lên trên cửa, sau đó cầm chai bia lên đánh."
"Chậc!"
"Anh nên báo cảnh sát…"
"Tôi thấy vết thương này đoán chừng phải khâu tám, chín mũi, anh có muốn làm giám định vết thương không?"
Bác sĩ hỏi.
…
[ Ong ong ——]
[ Ong ong ——]
"Điện thoại di động của anh kêu kìa."
"Ài!"
"Thảm!"
Khâu mấy mũi.
Băng bó lại.
Lúc Lục Bình trở lại căn nhà thuê chung đã là hơn 3 giờ sáng, anh đi trên hành lang tối om, tay ôm đầu thở dài.
Bên trong tiểu thuyết của người ta, nhân vật chính đều là giả heo ăn thịt hổ, thường thì đều vô cùng ngầu.
Nhưng mà đến lượt của anh thì lại là một con cừu phủ thêm lớp da sói, thậm chí là da hổ, da rồng để đi ăn sói, ăn hổ, ăn những kẻ quyền thế ngồi quanh bàn tròn. Tay cầm dao nĩa, xem đám người quyền quý như thức ăn.
Mỗi một bước đi của anh đều như đang chơi đùa với sói, nhảy múa ở trên mũi đao.
[ Lách cách ——]
Anh móc chìa khóa ra từ trong túi, âm thanh trong trẻo dễ nghe vang lên trong hành lang yên ắng.
Mở cửa.
Lục Bình nhìn thoáng qua phòng khách quen thuộc, trong lòng an tĩnh hơn rất nhiều.
Anh đổi dép mà không có bật đèn.
Anh nhẹ nhàng đi đến trước phòng ngủ, bật đèn pin của điện thoại di động, chiếu vào trước ổ khóa và nhìn kỹ một chút, lại quan sát dọc theo khe cửa… xác nhận sợi tóc thả ở đó trước lúc rời nhà vẫn còn ở chỗ cũ.
Sau khi kiểm tra xong, Lục Bình mới mở cửa đi vào phòng ngủ.
[ Tách ——]
Ánh đèn màu vàng chiếu sáng căn phòng.
Bàn đọc sách và tủ sách gần cửa sổ, một cái giường đơn 1m5, một cái tủ đầu giường, một cái tủ quần áo chính là tất cả đồ gia dụng trong phòng này.
------
Dịch: MBMH Translate