Thân thể cô hơi ngả về phía sau, có chút mệt mỏi xụi lơ trước ghế dựa. Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ có những lúc không có người, cô mới dám tháo lớp mặt nạ của mình xuống, thoáng lộ ra chút yếu ớt được che giấu sâu bên trong. Bàn chân duỗi thẳng, rời khỏi giày cao gót, co lại. Bàn chân Lý Ngọc Trân giẫm lên nệm ghế. Cô ôm lấy hai chân, chôn mặt vào trong đó. Lúc này. Ánh mắt của cô đột nhiên chú ý tới phần tất chân bị Lục Bình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.