Qua rất lâu sau.
Lục Bình buông lỏng tay ra, trên người của anh đã bị mồ hôi thấm ướt, nhưng anh cảm thấy cả người đã thư thái hơn rất nhiều. Anh đang cố gắng giải phóng tâm trạng, phát tiết tất cả áp lực bị đè nén ra bên ngoài, mà không phải là tích lũy quá độ.
"Lý Ngọc Trân mời mình dùng bữa tối."
"Mình không thể xem bữa cơm này là một bữa cơm bình thường được. Đây nhất định lại là một vòng dò xét, hơn nữa, trong thời gian riêng tư khá dài như vậy mình tất nhiên sẽ bộc lộ ra càng nhiều thứ hơn."
"Nếu như là đồ ăn Trung thì còn tốt, nhưng nếu mang theo mục đích là dò xét thì Lý Ngọc Trân đại khái sẽ chọn đồ tây. Mình từ nhỏ đến lớn mới chỉ dùng dao nĩa ăn mỳ thịt bò và bít tết mấy lần, cũng không biết có tính là đồ tây hay không."
Lục Bình thì thầm tự nói.
Anh trầm ngâm, mũi giày da dưới chân vô thức dùng sức cọ cọ bồn cầu.
Anh móc điện thoại di động ra từ trong túi, nhập một hàng chữ vào khung tìm kiếm: [ Món ăn tây ]
Tìm kiếm!
Từng dòng trang nhanh chóng xuất hiện ở trước mắt.
[ Món ăn tây (đồ ăn của các quốc gia phương Tây) Baidu ]
[ Món ăn tây – muốn tìm hiểu về đồ ăn tây, hãy đến với bánh kem Sâm Vượng]
[ Món ăn tây - video bách khoa toàn thư – xem với độ HD cao ]
…
Lục Bình nhanh chóng nhìn qua một lần, sau đó nhấp vào hàng đầu tiên. Chỉ mới nhìn thôi mà sắc mặt của anh đã trở nên khó coi rồi. Món ăn kiểu Pháp, món ăn kiểu Ý, món ăn kiểu Anh…
"Nguyên liệu nấu ăn chủ yếu là thịt bò bít tết, món chính là bánh mì, còn bao gồm súp, món khai vị, món ăn chính…"
Lục Bình cảm thấy có chút tê dại.
Anh rời khỏi trang web, sau đó lại nhập một hàng chữ vào khung tìm kiếm:
[ Lễ nghi khi ăn đồ Tây ]
Tìm kiếm!
…
Chân Lục Bình giẫm lên một bên của nắp bồn cầu sau đó đi xuống. Anh lại móc khăn giấy ra từ trong túi, cẩn thận lau chùi sạch sẽ dấu chân, sau đó đưa tay ấn nút xả nước. Anh rời khỏi căn phòng vệ sinh trong tiếng xả nước ầm ầm.
"Lần sau không thể chọn chỗ này để phát tiết nữa."
Trở lại trước bàn làm việc.
Bầu không khí bên trong văn phòng thoải mái và vui vẻ, Cố Đại Thạch ở bàn phía trước đã bắt đầu tiến vào tiết tấu, nữ đồng nghiệp Trương Oánh Oánh ở bên tay phải nhìn sang.
Anh và cô mắt đối mắt, cô lập tức nở nụ cười ngây ngô, lặng lẽ vẫy tay với anh một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Trong lòng Lục Bình xao động, nhưng cũng lập tức rời mắt đi chỗ khác.
Con người quả nhiên là sinh vật cực kỳ tham lam, anh đã từng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, thống hận nhất chính là hành vi không làm gì cả, 9 giờ đi 5 giờ về. Nhưng sau khi anh chủ động đi vào vực sâu, nhảy múa ở trên mũi đao thì anh lại có một chút tham luyến bình thường tốt đẹp.
Kết hôn với một người vợ bình thường rồi sinh con, cùng nhau nuôi dưỡng đứa nhỏ lớn lên, hưởng thụ từng chút hạnh phúc nhỏ nhặt.
"Có lẽ, mình có thể lựa chọn tất cả."
Phía sau cặp mắt kính gọng đen, ánh mắt Lục Bình bình tĩnh đến đáng sợ.
Anh bây giờ đang dạo chơi giữa dây thép cao ngàn mét, vừa duy trì thân phận nhân viên bình thường, vừa thâm nhập và biên soạn ra bối cảnh thương nhân tình báo. Có lẽ, anh có thể tiếp tục, tiếp tục duy trì lấy một bên! Anh là một nhân viên bình thường, chẳng lẽ không thể yêu đương, kết hôn, sinh con giống như người bình thường hay sao? Thương nhân tình báo là ngụy trang của anh, nhưng mà ở trong mắt của một số người, thân phận nhân viên bình thường sao lại không phải là ngụy trang cơ chứ?
Ngụy trang càng chân thật thì anh lại càng an toàn!
…
Lục Bình liếc nhìn Trương Oánh Oánh, có lẽ là bởi vì điều hòa mở quá cao, cô gái trẻ này cởi áo choàng khoác lên trên ghế dựa, chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn màu trắng, gương mặt của cô đỏ bừng, giống như là một trái táo chín.
"Bây giờ không phải là lúc cân nhắc chuyện này."
Lục Bình nhìn về phía màn hình.
Anh giả bộ như đang làm việc, không ngừng thu thập các loại tài liệu, bắt đầu từ các nhà hàng đồ Tây ở Trung Hải, sau đó là lễ nghi ăn uống phương Tây, cách ăn những món ăn Tây kinh điển, thứ tự…
Anh đắm chìm vào trong trạng thái chuyên chú, bàn tay thỉnh thoảng làm ra một số động tác hư ảo, khoa tay múa chân.
Ngoại trừ giờ ăn cơm trưa, Lục Bình đều ở đây điên cuồng học tập, nhưng sau khi anh dần dần trở nên quen thuộc hơn thì lại bắt đầu cảm thấy kinh hoảng.
"Không được."
"Không được!"
"Mình mẹ nó đã ăn đồ Trung hai mươi sáu năm, ngay cả số lần cắt bò bít tết cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Muốn mình hoàn toàn nắm giữ cách ăn và những lễ nghi này chỉ trong một buổi trưa căn bản là chuyện không thể nào. Lý luận suôn sẻ chỉ khiến mọi chuyện trở nên vụng về, vẽ hổ không thành ngược lại còn ra chó!"
Thậm chí Lục Bình còn bắt đầu hoài nghi có phải ngay từ đầu mình đã sai lầm rồi hay không, đầu óc đã bị dã tâm làm cho mê muội! Chỉ đơn thuần dựa vào tình báo liền có thể biên soạn ra cho mình một tầng áo khoác thần bí?
Nghi ngờ đối với bản thân một khi sinh trưởng, nó liền giống như cỏ dại, điên cuồng lan ra không thể áp chế.
------
Dịch: MBMH Translate