"Ăn ngon." Lục Bình nhìn về phía Lý Ngọc Trân, nghiêm túc nói.
Lý Ngọc Trân lại uống một hớp rượu vang.
Gò mà xinh đẹp của cô được nhuộm một lớp hồng nhuận như mã não…
Sau món ăn nhẹ là các món ăn khai vị như cá cắt lát trộn trứng cá muối và nước cốt chanh đặc chế, súp tôm hùm nướng bơ muối, cải xanh ninh với ngũ vị hương, súp tôm hùm…
Các món ăn liên tục được bưng lên.
Lý Ngọc Trân phảng phất như đã thu liễm khí tràng mạnh mẽ của mình, chỉ tùy ý trò chuyện cùng Lục Bình.
"Hô!"
"Tiếp tục giữ vững…"
Trước khi chuyển sang món ăn chính, nhân viên phục vụ tiến đến, cẩn thận thay đổi dao cắt bò bít tết cho Lục Bình và Lý Ngọc Trân. Món bò bít tết được nấu theo phương pháp sous vide được bưng đến trước mặt hai người.
Dưới ánh đèn, Lục Bình nhìn Lý Ngọc Trân mặc áo sơ mi màu hồng, phía dưới là chân váy dài ôm hông, chỉ cảm thấy khoảng cảnh giữa cô và mình dường như không còn xa vời như trước đó nữa. Cô đã tháo vương miện nữ vương xuống…
Đẹp!
Lục Bình cảm thấy kinh diễm, theo sau đó là khát vọng.
"Lục tiên sinh."
"Vòng tròn kia của các người quá thần bí, quá khó lường, giống như là một vực sâu không nhìn thấy đáy. Cho dù là lão gia tử nhà tôi cũng rất kín đáo khi nói về các người…Nhưng ông ấy càng là như vậy thì tôi lại càng cảm thấy tò mò về các người. Không biết Lục tiên sinh có thể chia sẻ một, hai với tôi được không?" Lý Ngọc Trân ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào Lục Bình rồi từ từ hỏi.
Lục Bình nghe thấy thì trong lòng thoáng cái bị thức tỉnh.
Vòng tròn?
Vòng tròn gì?
Đang ám chỉ vòng tròn tình báo mà mình biên soạn ra hay sao? Đáng chết, thương nhân tình báo là vòng tròn gì, khủng bố như vực sâu sao?
Trên mặt Lục Bình không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại không khỏi rợn cả tóc gáy.
Chú ý tới sau khi Lý Ngọc Trân hỏi câu hỏi này, đôi mắt liền nhìn chằm chằm vào anh, dường như đang chờ câu trả lời của anh.
"Đương nhiên."
"Lục tiên sinh cứ yên tâm, tôi cũng không phải là người không hiểu quy củ. Tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút nội dung mà tôi có thể chạm vào mà thôi."
Lý Ngọc Trân giống như là một bông hồng có gai, trong đôi mắt xinh đẹp của lộ ra vẻ tò mò, cô thậm chí còn nghiêng về phía trước, cố ý hạ thấp giọng.
Quy củ?
Quy củ gì?
Lục Bình thầm nghĩ trong lòng.
Ánh đèn đỏ đen thần bí trong nhà hàng bao phủ quanh hai người, cạnh bàn ăn, phía sau cánh cửa sổ chính là đường chân trời lộng lẫy nhất của thành phố Trung Hải.
m nhạc ưu nhã, cổ điển lọt vào trong tai Lục Bình lại trở nên kịch liệt và cấp bách, giống như khúc giao hưởng đoạt mệnh và chiến tranh!
"…"
Trên mặt Lục Bình vẫn treo nụ cười nhạt.
Lý Ngọc Trân sao có thể không biết đến cái vòng tròn kia, trên tay của đội ngũ an ninh và chuyên gia dọn dẹp dưới tay cô đều dính không ít máu.
"Một nơi không được ánh mặt trời chiếu tới, căn cứ của một đám dã tâm."
Không có thời gian.
Không thể kéo dài được nữa!
Lục Bình cân nhắc từ ngữ, trong đầu của anh nhanh chóng lướt qua phần tình báo mà bản thân đã kiểm duyệt, kiên trì nói ra.
Lý Ngọc Trân nghe vậy, đôi môi đỏ khẽ mở, trong miệng thuật lại một lần, trên gương mặt xinh đẹp lại nở nụ cười rực rỡ.
Những lời này nếu như là người có thân phận rất cao nói ra thì đó chính là thấu triệt, lời ít ý nhiều. Nhưng nếu như là người bình thường nói ra thì đó chính là lời nói rỗng tuếch, không có bất kỳ nội dung thực chất gì, cũng không phải là điều mà Lý Ngọc Trân muốn nghe.
Đôi mắt đẹp của cô yên tĩnh nhìn chăm chú vào Lục Bình.
Lông tơ sau sống lưng của Lục Bình không khỏi dựng thẳng, anh gần như cảm thấy ngạt thở. Cảm giác cấp bách và áp lực trong lòng như muốn nuốt chửng lấy anh.
Anh đã gặp phải một nguy cơ lớn.
Nguồn gốc của nguy cơ này chính là, anh chỉ là một nhân viên bình thường lại biên soạn cho mình một tầng áo khoác thần bí, mà hiện tại người phụ nữ trước mặt lại đang muốn lột tầng áo khoác này xuống.
"Nói càng nhiều thì sẽ càng lộ nhiều sai sót!"
"Chống đỡ!"
"Mình nhất định phải chống đỡ, tiếp tục giữ vững dáng vẻ thần bí…"
Dưới ánh đèn, Lý Ngọc Trân còn đang nhìn anh.
Trong lòng Lục Bình cảm thấy hoảng loạn, nhưng anh vẫn cố dằn tất cả tâm trạng bất ổn xuống đáy lòng. Sau đó lập tức đưa ra quyết định, nói câu kia xong thì bất kể như thế nào cũng không thể nói nhiều thêm nữa.
Chiếc nĩa trong tay cắm vào miếng bò bít tết, ánh sáng khúc xạ qua lưỡi dao chiếu vào miếng thịt bò.
Anh đưa miếng thịt vào trong miệng.
Lục Bình nhai nuốt một cách máy móc, anh căn bản nếm không ra mùi vị của thịt bò. Dưới ánh mắt của Lý Ngọc Trân, anh chỉ duy trì biểu tình ung dung và sự bình tĩnh thôi đã tốn mất tất cả tinh lực rồi.
------
Dịch: MBMH Translate