Lần này, còn chưa tới 30 cái, cánh tay Lục Bình đã bắt đầu run rẩy, anh gần như là cắn chặt lấy răng hàm, trên trán nổi lên nhiều sợi gân xanh, cuối cùng mới chống đỡ được đến lúc làm xong. Vừa làm xong, anh liền tê liệt ngã xuống, nằm ở trên sàn nhà, hừ hừ mấy tiếng, ánh mắt vô thần nhìn chăm chú lên trần nhà. Anh vẫn siết chặt nắm đấm như cũ! Trong lòng dâng lên một ngọn lửa khó tả! Có lẽ là sợ hãi! Có lẽ là không cam lòng! Có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.