"Lý tiểu thư có bảo cô nói cái gì không?" Lục Bình không từ chối, nhưng cũng không có đáp lại, chỉ bình tĩnh hỏi.
"Lý… Lý tổng nói, nếu như ngài yêu thích, tôi… tôi chính là lễ vật của ngài. Ngoài ra, cô ấy nói, ngài có thể yên tâm khi ở bên trong chiếc xe này."
Đôi mắt Lâm Thu Nguyệt bị một tấm vải đen che lại, cô không nhìn thấy được dáng vẻ của Lục Bình, cũng không biết được tuổi tác của anh. Nhưng mà sau khi nghe rõ giọng nói, cô cảm thấy không giống như là mấy người đàn ông trung niên như bản thân tưởng tượng. Cô thở phào một cái, khẩn trương đáp lại.
"Cô là tự nguyện?"
Lục Bình dùng tay chống cằm, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh. Trong lòng anh vô cùng hưng phấn, kích thích, nhưng mà trên mặt vẫn chỉ dám để lộ ra vẻ nghiền ngẫm lạnh nhạt.
" Ừ… Ừm !" Lâm Thu Nguyệt mím môi một cái rồi nói ra.
"Lý tổng cho tôi chỗ tốt không thể từ chối." Cô tiếp tục nói.
"Nói cho tôi một chút về bản thân cô đi, ví dụ như là tên, tuổi tác, chiều cao…hoặc là đã kết hôn và có con hay chưa…"
Chiếc xe Maybach sang trọng vững vàng đi ở trên đường, xuyên qua cửa sổ xe thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người qua đường ngước nhìn về phía mình.
Giờ phút này, Lục Bình cảm nhận được rõ ràng cái gì gọi là sức mạnh của tiền tài và quyền lực!
Anh nhìn về phía giám đốc Lâm Thu Nguyệt ở bên cạnh, một người phụ nữ trưởng thành tỏa ra khí chất dụ người.
"Tôi là… Lâm Thu Nguyệt, là giám đốc hành chính của công ty, năm nay 33 tuổi, cao 1m73, nặng 62.5kg, cup C…"
"Tôi từng kết hôn vào ba năm trước, chỉ là chồng của tôi đã qua đời vì tai nạn xe cộ vào hai năm trước. Tôi có một cô con gái hai tuổi, nhũ danh của nó là Nữu Nữu, rất đáng yêu, hoạt bát…" Lâm Thu Nguyệt không biết rõ thân phận của người đàn ông trước mặt nên không dám che giấu chút nào.
"Nói tới đây thôi." Lục Bình cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, chợt nói ra.
…
Sau một tiếng rưỡi.
Bên ngoài tiểu khu cũ kỹ, Lục Bình đi ra từ trên xe, xách túi công văn đi dọc theo vỉa hè hướng về nhà. Dưới ánh đèn đường màu da cam, bốn phía yên tĩnh chỉ có một mình anh, sự căng thẳng trong lòng bắt đầu được thả lỏng, nhưng lại không dám thả lỏng hoàn toàn. Anh tiếp tục duy trì bước chân vững vàng, nhưng lại không tiếp tục che giấu hơi thở dồn dập và kịch liệt nữa…
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
…
Tất cả những cảnh tượng tối nay, bao gồm cả sự hưởng thụ đỉnh cấp trong chiếc Maybach lúc nãy nhanh chóng xẹt qua trong đầu anh!
Có sợ hãi, khẩn trương, máu me, nhưng cũng có sức hút của khao khát quyền lực và tiền tài…
Anh đi thẳng vào hành lang tối tăm, hai bước làm một bước lên tầng hai, tứ phía lại không có bất luận ánh mắt dư thừa nào. Ở trong bóng tối, Lục Bình siết chặt nắm đấm, vẻ mặt bình tĩnh chợt biến hóa, thần sắc cường điệu, dữ tợn, thậm chí là nhe răng trợn mắt. Anh muốn phát tiết! Muốn kêu gào!
Anh dùng sức vung nắm đấm lên…
Qua hồi lâu sau, anh dừng động tác lại, giống như nhớ ra cái gì đó, liền vội vàng móc điện thoại di động ra từ trong túi. Một thông báo tin nhắn đập vào mắt:
[Tài khoản ngân hàng có số đuôi 1247 nhận được 10.000.000 RMB vào 18:45 ngày 16 tháng 12, số dư hiện tại là 10.088.361 RMB. ]
Ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ màn hình điện thoại di động hắt vào gương mặt Lục Bình.
Anh đưa ngón tay đếm từng con số.
"Một."
"10."
"Trăm."
"Ngàn."
…
"10 triệu!"
"Đây là 10 triệu! Là số tiền mà mình phải cố gắng làm việc và không ăn không uống trong 70 năm mới có thể đạt được."
Gương mặt Lục Bình hơi đỏ, không khỏi nuốt nước miếng.
Anh nhếch môi…
Dưới lầu đúng lúc có tiếng bước chân truyền đến, Lục Bình hít sâu một hơi. Anh đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi một cái, bàn tay cầm túi công văn gắt gao nắm lại.
Anh đi lên tầng ba, ánh đèn màu da cam chiếu sáng căn phòng cũ kỹ, khắc sâu vào mi mắt là một chuỗi biển quảng cáo như ‘Xin cấp chứng chỉ’, ‘Hỗ trợ mở khóa’…và hàng loạt khung cửa sổ ảm đạm.
Không bao lâu sau Lục Bình đứng trước căn phòng thuê của mình, tìm chìa khóa ở xung quanh sau đó đẩy cửa phòng ra.
…
Trong phòng.
Ánh đèn dịu dàng.
Bạn học Tiểu Ai đang mở bài’ Thấy Ly Hương’ của Châu Kiệt Luân, trước cửa kính phòng vệ sinh bị che kín bởi một tầng hơi nước. Lục Bình xách túi công văn đứng ở cạnh cửa, cửa phòng vệ sinh đồng thời bị mở ra. Nhìn theo âm thanh liền nhìn thấy chị Hạ Mẫn Đan thuê chung phòng với mình. Cô mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm hai dây màu xám tro, đi ra từ trong ánh sáng mông lung. Cô vừa tắm xong, làn da vốn trắng nõn như ngọc càng lộ ra vẻ hồng nhuận như mã não.
"Bình Tử, cậu đã trở về?"
Hạ Mẫn Đan không thèm đếm xỉa mà đáp một tiếng, tay cầm khăn lông lau tóc, đồng thời nhấc bàn chân lên, dùng khăn lau lau đôi chân trắng nõn như ngọc.
Trong hai năm thuê phòng chung này, Hạ Mẫn Đan đã sớm phát hiện ra, chàng trai thuê chung phòng với mình là một người đơn thuần, thành thật. Mỗi lần cô trêu chọc thì cậu ấy đều sẽ lập tức đỏ mặt, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Điều này cũng khiến cho cô càng ngày càng thích nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lục Bình.
Ừm… ?
------
Dịch: MBMH Translate