"Cậu muốn nói cái gì?"
Nghe thấy lời nói của Lục Bình, vẻ mặt của Đinh Thanh không thay đổi. Anh chú ý tới cặp mắt hờ hững của Lục Bình, lại vì nụ cười thương hại kia mà cảm thấy điên cuồng. Anh cố gắng đè nén ngọn lửa trong lòng, anh muốn bắt lấy đầu người này rồi tiếp tục đánh đập, muốn nhìn thấy hình ảnh giống như là dưa hấu bị đánh nát.
Nhưng anh vẫn buông lỏng tay ra.
Giọng nói khàn khàn vang lên từ trong miệng.
"Thật là độc ác…" Trong lòng Lục Bình thở phào một cái.
Anh cũng đang lo lắng việc Đinh Thanh sẽ mất đi lý trí, trực tiếp nắm lấy đầu mình rồi đập. Nhưng căn cứ theo ghi chép bên trong tình báo, Đinh Thanh là một người nhìn như lỗ mãng nhưng lại rất cẩn thận.
Chỉ cần xác suất thành công lớn hơn xác suất thất bại, Lục Bình sẽ đồng ý đánh cược.
Anh vịn vào cánh cửa để đứng lên, đầu rời khỏi đống thủy tinh kia.
Một loạt cảm giác đau đớn truyền đến từ phía sau đầu, Lục Bình nhe răng hít vào một hơi.
"Anh có biết vì chuyện này mà phía sau phải trả giá như nào không?"
Lục Bình đỡ thẳng mắt kính, sau đó đưa tay sờ sau ót một cái, chỉ cảm thấy xúc cảm đặc dính và ẩm ướt, bàn tay đã bị nhiễm một tầng máu đỏ tươi. Trước mắt có một chút choáng váng, cũng không biết có bị chấn động não hay không.
Anh nghiêng đầu, nhìn thoáng qua sau lưng.
Ở giữa tấm cửa kính xuất hiện từng vết nứt lớn.
Tim Lục Bình đập thình thịch, trong lòng tự an ủi mình. Anh nhìn về phía Đinh Thanh, trên mặt tựa như cười mà không phải cười, sau đó nói ra lời thoại đã chuẩn bị trước.
Anh còn chưa dứt lời, mấy tên cấp dưới của Đinh Thanh trong phòng riêng lập tức lộ ra vẻ tức giận, muốn tiến về phía trước, lại bị Đinh Thanh giơ tay lên ngăn cản.
"Trước khi bắt đầu…"
"Đề nghị của tôi là mọi người trong phòng cất hết điện thoại di động đi."
Lục Bình đẩy Đinh Thanh và đám người bao vây phía sau mình qua một bên, sau đó đi đến trước ghế sô pha rồi ngồi xuống. Trên trán anh còn chảy máu, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh và ung dung. Anh cầm lấy một ly rượu sạch sẽ ở trước bàn, tự rót Champagne cho mình.
Uống một hớp.
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, anh vặn nửa quả dưa hấu khác và bắt đầu ăn.
Ăn xong dưa hấu, anh liền lau miệng.
Lục Bình ngẩng đầu lên, nhìn về Đinh Thanh sắp nhẫn nại tới cực điểm. Anh cảm nhận được bầu không khí bên trong phòng, cảm nhận được từng cơn đau đớn truyền đến từ phía sau đầu. Anh vừa cảm thấy sợ hãi khẩn trương, lại cảm thấy hưng phấn điên cuồng. Adrenaline đang không ngừng sinh trưởng bên trong thân thể! Khóe miệng của anh khẽ cười, từ từ lên tiếng.
Từ một góc độ nào đó mà nói, Lục Bình cũng là một kẻ điên, là một kẻ điên bệnh hoạn!
"Làm theo như lời cậu ta nói!" Đinh Thanh gắt gao nhìn chăm chú vào mắt Lục Bình, anh đột nhiên trầm giọng nói.
"Anh Thanh!" Có người hô lên.
"Làm như cậu ta nói!" Đinh Thanh gầm nhẹ.
Từng chiếc điện thoại di động bị ném đến trước bàn.
"Còn có anh thì sao?" Lục Bình trái cây trong đĩa, nhìn mỗi một người đều lấy điện thoại di động của mình ra. Sau khi tất cả mọi người đều dừng động tác lại, anh vẫn cảm thấy chưa hài lòng. Anh quay đầu nhìn về phía một người đàn ông trung niên khác ở trong phòng, bình tĩnh nói.
"Cậu!" Lần này, là Đinh Thanh trầm mặt.
Người đàn ông kia là người bạn mà anh tín nhiệm nhất, hai người từng chặn đao và liều mạng vì đối phương!
"Thanh Tử!" Người đàn ông trung niên kia lên tiếng.
Anh ta nhìn về phía Lục Bình, móc điện thoại di động ra rồi đặt xuống trước bàn, sau đó lại lục trái lục phải một chút rồi giang tay ra.
"Nếu như cậu không nói ra được chuyện gì nên hồn thì tối nay đừng mong có thể đi ra khỏi căn phòng này."
Đinh Thanh đi đến bên cạnh Lục Bình rồi ngồi xuống. Anh cũng cầm lấy trái cây trong khay lên rồi ăn từng miếng lớn. Sau khi ăn xong một miếng dưa hấu, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Bình rồi trầm giọng nói.
"Tôi kể cho các vị một câu chuyện xưa." Lục Bình nghe thấy vậy thì cười một tiếng.
Anh cầm một tờ giấy lên lau miệng, ánh mắt chậm rãi lướt qua căn phòng. Toàn bộ phòng riêng này có mười hai người tám nữ bốn nam, ở một bên khác của phòng riêng chính là một cửa sổ sát đất bằng kính.
Đứng trước cánh cửa sổ này sẽ có thể trông thấy toàn bộ cảnh tượng sống động của sàn nhảy.
Lúc này, phía trên sàn nhảy là vô số mảnh giấy bay tán loạn, ánh đèn rực rỡ nhanh chóng lấp lóe…
Lục Bình thu hồi ánh mắt, bình tĩnh bắt đầu.
"Câu chuyện này có hai góc nhìn."
"Góc nhìn thứ nhất, mùa đông năm 1996, năm ấy thời tiết Trung Hải rất là lạnh lẽo, có một đứa trẻ mồ côi 14 tuổi sắp chết."
Lời nói của Lục Bình kéo dài, mang theo chút cảm giác như đang kể chuyện xưa.
Trong phòng.
Tất cả mọi người đều không rõ vì sao, chỉ có mí mắt của Đinh Thanh là hơi giật, và người đàn ông trung niên còn lại thì đang đăm chiêu.
------
Dịch: MBMH Translate