Anh đặt chén trà lại trên bàn, hé miệng thở ra một hơi. Anh cảm thấy sau khi nói ra câu đầu tiên thì mình đã tìm được chút trạng thái, nụ cười trên mặt thu liễm. "Đánh cược chính là đánh cược!" Bàn tay gõ gõ lên tay vịn bằng gỗ lim. Cộc! Cộc! Tiếng vang nặng nề vang vọng ở trong phòng làm việc và ở bên tai mọi người. Lục Bình không có ý định xoay người, vẫn đưa lưng về phía Lý Ngọc Trân và Tống Tử Văn. Giọng nói mang theo chút lãnh đạm vang...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.