Mục lục
Độc Bộ Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đất nước phương Bắc ngàn dặm băng phong, cảnh tuyết trắng vạn dặm, trắng xoá một mảng. Thời điểm này, tại Bắc Lương quốc trong những ngọn núi rộng lớn mênh mông đã rất khó nhìn thấy chim chóc và dã thú. Hiện giờ hầu hết các phú hộ đều ở trong nhà mình, đốt than sưởi ấm. Bất quá lúc này dưới chân núi phía đông ở huyện Thanh Trúc, dưới cái lạnh khắc nghiệt một đám thiếu niên thân mặc một lớp áo mỏng màu đen liên tục huy động trường đao trong tay.

Một võ giả trung niên với đôi mắt sắc bén như chim Ưng đứng trên đài cao quan sát đám đệ tử trong môn đang tập luyện ở giáo trường.

Lục Tiểu Thiên mặc một chiếc áo lông màu xám, thắt lưng cắm một cây dao chẻ củi, ngưỡng mộ nhìn đệ tử Lôi Đao môn đang luyện tập đao pháp trên giáo trường.

“Còn không mau đi, lề mề chậm chạp, nếu như hôm nay không chẻ đủ củi thì không có cơm tối ăn.!”

Phía sau một người nam tử trung niên đồng dạng mặc một chiếc áo lông xám, trên mặt mang vẻ uy nghiêm quát lớn.

“Ngươi nói cái gì, thử nói một lần nữa xem!” Lúc này một thiếu niên thân cao hơn Lục Tiểu Thiên nửa cái đầu đang ở ngoài cửa đại điện sải bước đi đến, nghe được lời nói của nam tử trung niên liền lạnh giọng quát lên.

“Thạch đại ca!”

Lục Tiểu Thiên nghe thấy âm thanh này trên mặt liền vui vẻ, người đến là Thạch Thanh Sơn, giống như hắn đều xuất thân từ Hồ Dương thôn. Nhưng mà Thạch Thanh Sơn là niềm kiêu ngạo của Hồ Dương Thôn, tuổi đời còn trẻ đã được Lôi Đao môn chọn làm đệ tử ngoại môn. Cũng vì thiên phú xuất chúng, không tới một năm đã trở thành đệ tử nội môn.

Trước kia ở Hồ Dương thôn, hắn với Thạch Thanh Sơn có quan hệ tốt nhất. Năm ngoái sơn thôn gặp phải hạn hán, trong nhà lại thêm một đệ đệ và một muội muội, ruộng mương vốn có không nuôi nổi nhiều người như vậy. Thạch Thanh Sơn liền mang hắn tới Lôi Đao môn. Nhưng vì hắn không có thiên phú luyện võ liền ở Lôi Đao môn làm một gã tạp dịch, làm một số việc linh tinh như gánh nước, nấu cơm, vô núi chẻ củi… Tuy rằng cực khổ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tồn tại được trong cái thế giới nghèo nàn và hỗn loạn này.

“Thì ra là nội môn sư huynh, tiểu, tiểu nhân thất lễ, không biết Tiểu Thiên là người quen của vị sư huynh này, có chỗ đắc tội, còn thỉnh sư huynh và Tiểu Thiên thứ lỗi!” Triệu quản sự bình thường ở trước mặt các tạp dịch diễu võ dương oai, lúc này liền tái mặt, vội vàng xin lỗi Thạch Thanh Sơn và Lục Tiểu Thiên hai người. Gã chỉ là một quản sự của đám tạp dịch, đừng nói là đệ tử nội môn, ngay cả đệ tử ngoại môn, gã cũng đắc tội không nổi.

“Thạch đại ca, Triệu quản sự chỉ là lo lắng cho đệ không thể chẻ đủ số củi gỗ trong thời gian quy định, không có ác ý gì cả. Thạch đại ca không nên trách tội gã.”

Lục Tiểu Thiên thay Triệu quản sự giải vây. Ở trong phòng tạp dịch làm việc lâu như vậy, tuy rằng hắn không có một chút võ nghệ, nhưng đối nhân xử thế lại lão luyện hơn Thạch Thanh Sơn nhiều. Thạch Thanh Sơn đắc tội Triệu quản sự cũng không sao, nhưng mà hắn còn phải làm việc lâu dài dưới trướng Triệu quản sự. Nếu đổi Triệu quản sự đi, sau này không hẳn sẽ không có một người quản sự khác càng xảo quyệt, thủ đoạn hơn thì sẽ càng khó sống hơn.

“Thôi vậy, nếu Tiểu Thiên đã thay người cầu tình, hôm nay bỏ qua. Lần sau lại để ta nhìn thấy ngươi khi dễ Tiểu Thiên, thì ta cũng cho người cảm nhận thử điều đó, còn không mau cút đi.” Vẻ mặt Thạch Thanh Sơn hung ác trừng mắt nhìn Triệu quản sự quát.

“Vâng vâng, tiểu nhân cũng không dám nữa.” Triệu quản sự liên tục gật đầu, xấu hổ trốn chạy khỏi nơi đây.

“Bên Hình đường quản chặt quá, Ta lần này luyện Phách Phong đao pháp tới tầng thứ ba rồi, sư phụ mới cho ta ra ngoài nghỉ ngơi hai ngày. Cho nên tới bây giờ mới có thời gian tìm đệ.” Sau khi đuổi Triệu quản sự đi, Thạch Thanh Sơn tỏ vẻ có lỗi nói với Lục Tiểu Thiên.

“Thật tốt quá, Thạch đại ca càng lợi hại, đệ ở bên phòng tạp dịch càng không có ai dám khi dễ đệ.” Lục Tiểu Thiên mặt cao hứng nói.

“Sẽ không chứ, ai dám khi dễ Tiểu Thiên, ta nhất định đánh tới gã đó quỳ xuống cầu xin.” Thạch Thanh Sơn hào khí nói.

Lúc hai người đang nói chuyện, một thiếu niên cũng mặc trang phục màu trắng cùng với một thiếu nữ vô cùng thanh tú đang đứng ở phía trước không xa vẫy tay về phía Thạch Thanh Sơn nói: “Thạch sư huynh, huynh tại sao còn đứng ở chỗ đó, nhanh lên, chúng ta còn muốn đi dạo quanh thị trấn.”

Lục Tiểu Thiên thấy có người đang đợi Thạch Thanh Sơn thì liền nói:” Thạch đại ca, phía trước có người đợi huynh, huynh đi lo việc của huynh đi, đệ phải đi chẻ củi đây, hôm nay vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.”

“Vừa lúc hôm nay ta rãnh, ta giúp đệ chẻ củi.” Thạch Thanh Sơn lắc đầu nói.

“Không cần đâu, đệ mỗi ngày đều phải đi, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Thạch đại ca huynh cũng không dễ dàng gì có thể nghỉ ngơi hai ngày, không nên hao phí ở việc chẻ củi vặt vãnh này.” Lục Tiểu Thiên đẩy đẩy từ chối Thạch Thanh Sơn nói, nhưng mà Thạch Thanh Sơn luyện võ nhiều năm, thân thể cường tráng, không phải hắn có thể đẩy được.

“Được rồi, thế huynh liền đi ra ngoài trước, mang một ít món ngon về cho đệ.” Thạch Thanh Sơn cũng có chút động tâm nói. Dù sao hắn cũng còn là tâm tính thiếu niên, bình thường khổ luyện võ nghệ. Bây giờ có chút rãnh rỗi, hắn cũng muốn đi dạo quanh thị trấn náo nhiệt.

“Hảo, vậy thì cảm tạ Thạch Đại ca.”

Lục Tiểu Thiên phất phất tay rồi xoay người đi về phía sau núi, một dấu chân mỏng hiện lên trên nền tuyết. Hắn quay đầu lại nhìn Thanh Sơn cùng với hai vị sư đệ sư muội vừa cười vừa nói vừa bước đi xa. Vốn trên mặt Lục Tiểu Thiên cũng mang theo nét cười bỗng nhiên lại cảm thấy lạc lõng. Đây chính khác biệt giữa võ giả và tạp dịch, hoàn toàn là hai thế giới không giống nhau.

Đây có thể là định mệnh an bài, bản thân không có thiên phú luyện võ, có cố gắng đi nữa cũng chỉ là thằng tạp dịch. Thôi thì vẫn nên suy nghĩ làm sao có thể chẻ thêm chút củi đem về giao nộp.

Còn có vài ngày nữa là phát lương bổng rồi, nghĩ tới bản thân tiết kiệm được hai khoả ngân lượng, trên mặt hắn không tự chủ được có chút tiếu ý. Mỗi một đoạn thời gian, hắn đều gửi chút ngân lượng về cho gia đình, nhưng bản thân cũng tiết kiệm lại một chút, đợi đến khi đủ rồi liền vô trong thành học một nghề nào đó để kiếm sống qua ngày. Thợ mộc cũng được, thợ rèn cũng được, Lôi Đao môn tuy rằng tốt, nhưng tạp dịch vĩnh viễn cũng chỉ là một hạ nhân, cho dù không thể trở thành một vị võ giả, hắn cũng không muốn vĩnh viễn làm một hạ nhân suốt ngày phải nhìn sắc mặt người khác.

Giữ chặt hai khoả ngân lượng trong ngực giống như ôm chặt lý tưởng của bản thân, hắn cảm thấy con đường đầy tuyết bình thường rất khó đi nhưng hôm nay lại dễ dàng hơn nhiều. Môn phái hậu sơn là một mảng rừng rậm bạt ngàn, đồi núi trập trùng nhìn không thấy điểm giới hạn.

Lục Tiểu Thiên đi vào bên trong núi rừng, việc đầu tiên không phải là chẻ củi, mà là ở trong một cái hang động khó tìm lấy ra một tấm lưới đánh cá chắp vá. Hắn trải nó ra giữa mấy cái cây, rồi từ trong ngực lấy ra một bao kê* ném lên trên nền đất tuyết phía dưới lưới đánh cá.

*Hạt Kê Vàng, Kê đỏ, Kê đuôi cáo, tên khoa học là Setaria italica.

Sau khi phủi phủi tay xong thì mới vừa ý mà lấy ra dao chẻ củi, hắn đi xung quanh trong rừng tìm một cái cây có vẻ khô héo liền vung dao lên chặt.

Hây!

Hây!

Dao chẻ củi sắc bén từng dao từng dao chặt xuống một cái cây khô không quá to, tuyết động trên cây không ngừng rướt xuống. Lục Tiểu Thiên đôi khi cũng phủi đi tuyết đọng trên người, sau đó lần nữa vung dao.

Sau khi chặt hơn hai trăm nhát, cây khô liền ngã ầm xuống đất, làm văng một đống tuyết lên mặt hắn.

Dưới cái lạnh khắc nghiệt như thế này, do liên tục vung dao nên trên người hắn lại toả ra từng tia nhiệt khí. Gần hai canh giờ sau, Lục Tiểu Thiên đem củi gỗ đã chẻ xong để vào trong giỏ phía sau lưng. Hắn ước tính lúc này có thể đi kiểm tra bẫy rập đã bố trí trước đó.

Đoạn thời gian này hắn không ngừng tiếp tế cho gia đình, còn phải tiết kiệm một chút ngân lượng. Ngoại trừ việc hạn chế tiêu pha, đa phần cũng nhờ việc bắt một ít thú rừng trong núi. Tuy rằng không bắt được mãnh thú to lớn, nhưng một số gà rừng, chim sẻ núi cũng đủ để hắn cao hứng một phen.

“Cúc cúc…”

Từ xa đã nghe được gà rừng kêu với tiếng va đập, Lục Tiểu Thiên trong lòng mừng rỡ, nghe động tĩnh thì không phải chỉ một con, xem ra hôm nay có đại thu hoạch rồi. Lục Tiểu Thiên như có thêm động lực, bước chân so với bình thường nhanh và nhẹ hơn vài phần.

Tuy nhiên, một tiếng gầm nhẹ liền khiến Lục Tiểu Thiên đang bước nhanh tới toàn thân lông tóc dựng đứng.

Lục Tiểu Thiên hai tay nắm chặt lấy cán dao của dao chẻ củi, đôi mắt dò xét từng kẽ hở giữa rừng cây đồng thời lưng tựa vào một thân cây lớn.

Chẳng bao lâu, một con Thanh Lang to bằng con bê từ trong rừng cây chậm chậm bước ra, con ngươi lấp loé hung quang cùng với cặp răng nanh sắc nhọn. Gầm nhẹ rồi từng bước ép gần tới Lục Tiểu Thiên.

Theo sự xuất hiện của Thanh Lang, niềm vui vì bắt được gà rừng của Lục Tiểu Thiên không cánh mà bay, thay vào đó là vẻ khẩn trương và hoảng sợ. Cho dù là thợ săn lão luyện như phụ thân hắn trong núi rừng mà gặp phải cự Lang như vậy cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Còn hắn hiện tại chỉ là một thiếu niên mới hơn mười tuổi.

Lục Tiểu Thiên không khỏi cảm thấy ảo não, vừa rồi lại không để Thạch Thanh Sơn đi cùng. Nếu như có Thạch đại ca một vị võ giả đã nhập môn ở đây, gặp phải con Thanh Lang này, còn có sức chống trả. Bây giờ hắn chỉ có thể vừa huy động dao chẻ củi, miệng vừa hét lớn để đe doạ con Thanh Lang trước mắt này.

Không, không phải chỉ một con, ở bên phải rừng cây lại tới thêm một con Thanh Lang nhỏ hơn một chút. Trong lòng Lục Tiểu Thiên tuyệt vọng, chỉ cần một con hắn đã khó có thể chạy thoát rồi. Bây giờ còn xuất hiện con thứ hai nữa, càng lại thập tử vô sinh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang