"Nhanh, tốc độ nhanh lên, nếu tới trễ, đừng nói là chia bát canh, ngay cả cặn bã cũng không còn." Một đầu lĩnh là hán tử độc nhãn thúc giục nói
Phía sau hán tử độc nhãn có sáu bảy tu sĩ, bốn nam ba nữ. Lục Tiểu Thiên sửng sốt, tu vi thấp nhất không ngờ cũng là Luyện Khí tầng bốn. Có hai người khí tức vượt qua hắn không ít, có lẽ là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.
"Mã đạo hữu vì sao lại gấp gáp như vậy, con Thủy Tinh Thiềm Thử* đó là tứ giai yêu thú, tương đương với tu sĩ có tu vi Trúc Cơ kỳ, lại chui rúc bên trong cái hồ nhỏ. Những người khác phát hiện ra nó nhưng chỉ cũng biết giương mắt nhìn mà thôi. Chúng ta e rằng cũng chỉ có thể ngồi đợi tiền bối Trúc Cơ ở Vọng Nguyệt thành tới chủ trì đại cục." Một thanh niên tay cầm đoản đao có tu vi Luyện Khí tầng năm ở phía sau vừa chạy vừa nói.
*Thủy Tinh Thiềm Thử: Con ếch trong suốt. ( đã trong suốt thì sao nhìn thấy, ngáo với tác giả quá)
"Ngươi biết cái gì, kiến nhiều cắn chết voi, trăm tên tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể không làm được gì con yêu thú đó, nhưng phụ cận cái hồ nhỏ đã tụ tập ít nhất cũng hơn một ngàn người, bên trong có không ít cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, nếu thật sự quyết tâm, hạ gục con Thủy Tinh Thiềm Thử đó cũng không phải là chuyện khó gì. Trong Vọng Nguyệt sơn mạch này, phụ cận linh vật luôn có yêu thủ bảo hộ, nghe đồn trong cái hồ đó xuất hiện Hàn U Thạch, chúng ta nếu tới trễ, nói không chừng sẽ bị tu sĩ khác điên cuồng giành lấy." Đại hồ tử quát.
Một đoàn tám người nhanh chóng chạy qua.
"Hồ nhỏ, Hàn U Thạch, Thủy Tinh Thiềm Thử?" Sau khi đợi đám người này rời khỏi, Lục Tiểu Thiên đi ra từ phía sau một bụi rậm rồi tự lẩm bẩm. Hàn U Thạch, Thủy Tinh Thiềm Thử, chỉ cần đạt được một trong hai thứ này, đều có thể gia nhập Huyền Băng Môn. Trách không được đám tu sĩ này lại kích động như vậy. Bất quá con Thủy Tinh Thiềm Thử đó đã là tứ giai yêu thú, căn bản không phải là thứ hắn có thể ham muốn được.
Bất quá ý niệm xoay chuyển, tiểu hồ phụ cần đã tụ tập hơn một ngàn tán tu, nhất định là long xà hỗn tạp, hắn cũng không cần lo lắng ai sẽ cố tình tìm hắn gây phiền phức. Bên trong còn có không ít cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, đại viên mãn, đồng thời cũng muốn kiến thức một chút sự lợi hại của tứ giai yêu thú. Tràng diện như vậy, nếu mà bỏ lỡ cũng thật đáng tiếc. Hơn nữa bảo vật có hạn, một khi xuất hiện, rất có khả năng xuất hiện việc tranh giành nhau, bản thân lẫn vào trong đó, đục nước béo cò, nói không chừng lại có thể kiếm được chút tiện nghi.
Lục Tiểu Thiên trong lòng vừa động, liền chạy theo phương hướng mà tiểu đội lúc nãy chạy đi.
Trên đường đi, Lục Tiểu Thiên đụng phải mấy nhóm người, lần nào hắn cũng nắm chặt lấy linh kiếm, chuẩn bị tùy thời bỏ chạy. Cũng có một hai đội nhân mã hồ nghi liếc nhìn Lục Tiểu Thiên, bất quá cũng chỉ là đảo qua mà thôi, chứ chưa hề xuất thủ, hơn nữa đều chạy về chung một phương hướng. Lục Tiểu Thiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nơi ngư long hỗn tạp, hắn chỉ có một người quả thật có loại cảm giác ăn bữa hôm lo bữa mai.
Đại khái chạy hơn một trăm mấy chục dặm, đi qua một khu rừng cây cao chọc trời và một cái thung lũng nhỏ, mọi thứ trước mắt liền sáng lên. Một cơn gió ẩm ướt mang theo lượng lớn Thủy linh khí thổi tới, khiến cho Lục Tiểu Thiên tinh thần sảng khoái.
Khắp mọi nơi đều là tu sĩ, so với những gì mà hán tử độc nhãn kia nói còn muốn nhiều hơn. Ước tính đã tiếp cận ba ngàn người rồi.
U! Một tiếng chim kêu bén nhọn.
"Phi Bằng lão quái!"
Nhất thời một nhóm tu sĩ bên dưới kinh hô không thôi.
Lục Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con chim Đại Bằng màu vàng có sải cánh dài hơn ba trượng đang lượn lờ trên đỉnh đầu, khoảng cách hơn mười trượng, vẫn có thể cảm thấy gió thổi qua trên đỉnh đầu. Khí tức trên không trung truyền xuống mơ hồ khiến cho hắn có chút kinh hãi. Không chỉ tên tu sĩ được xưng là Phi Bằng Lão quái này, hay là Đại Bằng màu vàng tọa kỵ của y, e rằng cũng đã là tam giai đỉnh phong yêu thú, thực lực cả hai đều vượt xa hắn.
"Phi Bằng lão quái, ngươi quanh năm không lộ diện, hiện tại không biết xấu hổ mà tranh giành linh vật với đám người chúng ta sao?" Bên dưới một thanh niên mặc lam y lớn tiếng nói.
"Không biết tiểu tử này là nhóc con của nhà nào, dám chất vấn Phi Bằng lão quái, chẳng lẽ muốn chết sao?" Bên cạnh một hán tử trung niên khẽ nói.
"Ngươi biết cái gì, đó là công tử của Liêu gia, là nhân vật ngang ngược trong Vọng Nguyệt thành, Phi Bằng lão quái tuy rằng lợi hại, bất quá vẫn chưa phải là vô địch trong Luyện Khí kỳ. Tại đây có không ít cao thủ Luyện Khí đại viên mãn, chỉ là không khoa trương như Phi Bằng lão quái mà thôi. Xem ra lần tranh đoạt linh vật này càng thêm rối loạn." một nam tử béo lùn khác nói.
"Ai không biết tên Phi Bằng lão quái này nổi tiếng với tính tình cổ quái, lão sẽ không quản cái gì thế gia hay không thế gia." Hán tử trung niên hừ nói.
"Tìm chết, Vọng Nguyệt sơn mạch này lão phu nói tới là tới, nói đi là đi, chẳng lẽ còn cần phải chào hỏi ngươi sao?" Quả nhiên, Phi Bằng lão quái ngồi trên lưng Đại Bằng đã chứng thực lời nói của hán tử trung niên, vung tay lên, một cơn gió lốc to lớn từ trên trời giáng xuống.
Lục Tiểu Thiên vận khí không quá tốt, đứng cạnh thanh niên lam y không xa, cảm thấy được cơn gió lốc này quét xuống, bước chân có chút không ổn định. Mà tên thanh niên lam y đứng mũi chịu sào vội vàng tế ra một đạo linh phù, mở ra hộ tráo, chỉ là hộ tráo dưới cơn gió lốc quét qua liền vỡ vụn. Thanh niên lam y sắc mặt liền trở nên tái nhợt, trán nổi đầy gân xanh, có dấu hiện muốn thổ huyết.
Lục Tiểu Thiên sửng sốt, Phi Bằng lão quái này không ngờ lại lợi hại như vậy, thanh niên lam y đã là tu sĩ Luyện Khí tầng bốn. Nhưng Phi Bằng lão quái chỉ một kích liền khiến cho y muốn thổ huyết, không khỏi quá lợi hại đi. Vốn Lục Tiểu Thiên còn nghĩ bản thân trước sau cũng chết giết qua mấy người, coi như cũng có chút thủ đoạn. Lúc này nhìn thấy chiêu thức Phi Bằng lão quái xuất thủ, mới biết được bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng. E rằng hắn chí ít phải tới hậu kỳ, mới có thể tranh đấu với đám cao thủ này.
Như nam tử trung niên đã nói, thanh niên lam y hấp tấp đó đã phải ăn đau khổ rồi.
"Các hạ tu hành nhiều năm, hiếp đáp một tên vãn bối uy phong lắm sao?" Phía sau tên thanh niên lam y đó, một giọng nói uy nghiêm cương nghị truyền đến, một nam tử trung niên với lông mày rậm bước ra. Tay áo rộng thùng thình vung lên, đánh ra một đạo kình phong.
Âm thanh va chạm như là sấm sét vang lên trên không trung.
"Lão phu còn tưởng ai, thì ra là Liêu gia gia chủ tới rồi, trách không được những tiểu bối này lại kiêu ngạo như vậy. Bất quá hôm nay lão phu không phải tìm các ngươi phiền phức, có bản lĩnh thì đợi chuyện ở đây kết thúc, chúng ta lại so tài một phen!" Phi Bằng lão quái cười nói, con Đại Bằng bay vài vòng trên không rồi đáp xuống một tảng đá to vài trượng bên cạnh tiểu hồ, lão ta liền nhảy xuống.
Lục Tiểu Thiên quét mắt nhìn xung quanh tiểu hồ. Nơi đây đã tụ tập lượng lớn tu sĩ, Luyện Khí đại viên mãn giống như Phi Bằng lão quái cũng có hơn mười người. Vừa rồi bộ dạng xem kịch vui đứng đó xem Phi Bằng lão quái và Liêu gia xung đột, bất quá lại không có đánh nhau thật sự, khiến cho cả đám thất vọng không thôi.
Tựa hồ sau lưng mỗi một cao thủ Luyện Khí đại viên mãn đều có hơn mười tu sĩ, có gia tộc đại tài khí thô thậm chí có hơn trăm người, Liêu gia vừa rồi là một trong những gia tộc luyện khí bên trong Vọng Nguyệt thành, thực lực hùng hậu, bất quá lần này vận khí không tốt, ngươi tới được rất ít. Trong những người dẫn đầu đội ngũ ở đây, Lục Tiểu Thiên nhìn thấy một người quen cũ, Trường Mi lão quái, người bên cạnh tựa hồ rất sợ lão, xem ra lão cũng là một người cực kỳ lợi hại.
Trong Vọng Nguyệt sơn mạch thỉnh thoảng sẽ có gặp phải hành vi biến một phạm vi nào đó thành cấm địa của một số đại gia tộc, tuy rằng có không ít thế lực tán tu phẫn nộ, nhưng cũng không thể làm được gì. Chỉ bất quá lúc này cao thủ quá nhiều, các phương thế lực tán tu long ngư hỗn tạp càng nhiều hơn, bất cứ một phương hoặc là gia tộc nào cũng không thể nói là đã ổn định được cục diện nơi này. Lục Tiểu Thiên thầm nghĩ, có thể có vài phần khả năng đục nước bèo cò rồi.