Trong một sơn trang thần bí có khí thế hùng vĩ, một người trung niên nam tử với thân hình thô ráp có tướng mạo đường hoàng giơ tay đánh ra một chưởng, bên cạnh một chiếc ghế dày do kim loại tạo thành trực tiếp bị đánh vỡ, có thể thấy được chưởng lực của người này lớn thế nào.
“Nhị ca, xem ra Kính nhi có lẽ đã chết dưới tay người này, chúng ta sau đó phải làm thế nào?” Tư Đồ Minh đứng bên cạnh hỏi, y rất lâu rồi không thấy huynh trưởng của mình nổi giận như vậy.
“Thù giết con, không đội trời chung. Ta quyết phải chính tay giết chết người này, nếu không khó có thể giải mối hận trong lòng!” Tư Đồ Dũng hai mắt đỏ lên nói.
“Ta cùng nhị ca đi Vọng Nguyệt Tiên thành!” Tư Đồ Minh nói.
Tư Đồ Dũng lắc đầu nói: “Không cần đâu, tam đệ, chúng ta ở Vọng Nguyệt Tiên thành còn có cừu gia, Lương Châu tuy rằng cằn cỗi một chút, nhưng linh vật có được cũng đủ để cho đệ và Hiển nhi tạm thời tu luyện cũng đủ rồi. Chuyến đi Vọng Nguyệt thành này của ta cũng không biết trước chuyện gì, trọng trách truyền thừa gia tộc sau này liền giao cho đệ rồi.”
“Nhị ca…” Tư Đồ Minh thanh âm có chút nghẹn ngào.
… …
Một đường đi về phía tây chạy tới Đại Lương quốc, có lẽ do cách Vọng Nguyệt thành càng gần rồi. Truyền thuyết về Tiên nhân trong phàm nhân thế tục càng ngày càng nhiều.
Ví dụ như một vị thư sinh lên kinh thi cữ, ở trong một miếu hoang dọc đường đi gặp được Hồ Tiên, sau đó thi được công danh, cùng Hồ Tiên cả đời tương thân tương ái.
Hoặc trên bầu trời một con đường nào đó, xuất hiện ngũ sắc tường vân, một vị đạo sĩ tóc bạc cưỡi mây bay ngang qua.
Hoặc trong một con sông nào đó, một con cá thành tinh tác oai tác quái, làm hại ngư dân hai bên bờ, sau đó một vị tiên nhân mặc hắc y cưỡi mây bay tới, một kiếm chém xuống dưới sông, giết chết con cá đó rồi cưỡi mây bay đi.
Linh thạch lại có thể bỏ vào trong không gian thần bí? Lục Tiểu Thiên nhìn linh thạch trên mặt đất nhất thời kinh ngạc. Trên đường đi tới Đại Lương quốc, hắn vừa đi vừa tu luyện các loại phép thuật.
Vô tình trong một lần, trên tay vừa cầm linh thạch vừa suy nghĩ làm sao để đề cao uy lực và tốc độ của phép thuật, bất tri bất giác thần thức lại tiến vào trong không gian thần bí trong cơ thể, Lục Tiểu Thiên kinh ngạc phát hiện linh thạch cũng bị mang theo vào đây.
Không biết có thể mang ra lại không, mang theo nghi vấn như vậy, Lục Tiểu Thiên lại thử lại một lần. Linh thạch lại được mang ra trở lại, phát hiện này khiến hắn vui mừng khôn xiết.
Liệu có phải không gian thần bí đó giống như túi trữ vật vậy, đồ vật có linh khí cũng đều có thể mang ra mang vào?
Sau đó hắn liền thử nghiệm dùng Ảnh Nghĩ, Tử Linh thảo, còn có bộ da của linh thú, phát hiện linh thú còn sống lại không thể mang vào, nhưng Tử Linh thảo, bộ da của linh thú thì lại có thể.
Đáng tiếc trên tay không có linh phù, nếu không cũng muốn thử một lần. Nghĩ tới linh phù, Lục Tiểu Thiên ánh mắt sáng lên.
“A, hảo đồ đệ, ngươi sao lại biến mất mấy tháng trời không nói chuyện cùng ta thế, mấy tháng gần đây ta đến một tia linh khí cũng không hấp thu được, ngươi làm sao vậy?”
“Thực lực ta có hạn, lại không biết phép thuật, kiếm không đủ linh vật, cho nên chỉ có thể dựa vào bản thân tu luyện. Tự nhiên sẽ không có nhiều linh khí.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắc bào lão giả, Lục Tiểu Thiên vội vàng giấu hết Tử Linh thảo đi, tránh để cho hắc bào lão giả phát hiện bí mật này.
“Thật là rắc rối mà, hay là ngươi thả ta ra cho rồi, cả ngày nhốt ta ở nơi này, lại còn tiêu hao linh khí của ngươi, thật là không đáng.” Hắc bào lão giả nói.
“Nằm mơ đi!” Lục Tiểu Thiên lạnh lùng nói ra liền kết thúc cuộc trò chuyện này.
“Ê, ê, đừng đi mà, cùng ta nói chuyện đi.” Hắc bào lão giả vội kêu lên vài tiếng, nhưng đã không còn thấy bóng ai nữa. Hắc bào lão giả chán nãn, lại tự mình lơ lửng bay đi, hòng tìm kiếm lối thoát ra.
“Tiểu nhị, mười cân thịt dê, một bình rượu nhạt, ngoài ra còn cho con ngựa của ta một chút đồ ăn tốt chút nhé.”
Lục Tiểu Thiên đi vào một căn tửu lầu, ngồi ở bàn gần bên cạnh cửa nói, trải qua vài tháng, cuối cùng đã tới Đại Lương quốc. Liên tục đi hơn mấy tháng trời, ăn gió nằm sương, lần đi Vọng Nguyệt thành này còn chưa biết trước mắt ra sao, hiện tại cũng nên thưởng cho bản thân một bữa vậy.
“Được ạ, khách quan đợi chút.” Tiểu nhị trong tiệm tiến tới châm trà rồi nhiệt tình nói: “Nhìn khách quan bộ dạng phong trần mệt mỏi, chính là muốn đi Vọng Nguyệt tiên thành sao?”
“Ngươi sao lại biết?” Lục Tiểu Thiên sắt mặt đanh lại.
“khách quan không cần khẩn trương, mỗi năm có không ít người đi Vọng Nguyệt Tiên thành đều ngang qua tiệm này, có võ giả thế tục, cũng có ngươi tu tiên. Bất quá võ giả từ phía đông đi tới, muốn vượt qua được giặt cướp còn có mãnh thú, nếu không phải là nhóm đội cùng đi là không thể được, giống khách quan những người đi một mình như vậy, quá nửa là người tu tiên có bản lĩnh to lớn. Lại nói, khách quan gọi mười cân thịt dê, còn có bình rượu, phàm nhân bình thường sau khi đi đường gian nan sẽ không còn khẩu vị tốt như vậy.” Tiểu nhị giải thích nói.
“Võ giả thế tục cũng đi Vọng Nguyệt Tiên thành sao? Nơi đó không phải là nơi tụ tập của tu tiên giả sao? Ngươi rất hiểu rõ Vọng Nguyệt thành sao?” Lục Tiểu Thiên kinh nghi nói.
“Khách quan nói đùa rồi, tiểu nhân chẳng qua chỉ là một tên phàm phu tục tử, cả đời vẫn chưa đi ra khỏi huyện thành, làm sao có thể hiểu rõ Vọng Nguyệt thành, bất quá khách nhân qua lại nhiều, cho nên cũng biết đôi chút. Vọng Nguyệt tiên thành tình hình ra sao, tiểu nhân cũng không quá rõ ràng, bất quá mỗi năm đích thực có không ít võ giả thế tục đi vào, ngẫu nhiên nghe được một số người quay về đây nói ra. Bên trong Vọng Nguyệt tiên thành có không ít võ giả, làm tạp dịch cho tiên nhân, hy vọng được tiên nhân chỉ điểm, hoặc cũng có một số người thân, gia quyến của tiên nhân. Nên biết tiên lộ gian nan, người có thể tu tiên trong vạn người chỉ có một người, không phải gia quyến của mỗi một vị tiên nhân cũng đều là tiên nhân, cho nên ngẫu nhiên cũng có chút liên quan tới thế tục.”
“Thì ra là vậy.” Lục Tiểu Thiên gật đầu nói. Tiểu nhị này nói không sai, hắn nếu không phải bị hắc bào lão giả bắt đi, có thể hiện giờ vẫn còn ở Lôi Đao môn làm tạp vụ. Còn người nhà của hắn, cũng chỉ là một nông dân cày ruộng mà thôi, đến võ giả cũng không phải.
Tiểu nhị nói: “Trông khách quan có lẽ chưa đi qua Tiên thành. Từ đây đi về phía tây bắc khoảng hơn hai mươi dặm, nghe nói có một vị tiên nhân thích uống rượu đang bán địa đồ của Vọng Nguyệt thành, khách quan nếu có hứng thú, có thể đi xem thử, nhưng nghe nói vị tiên nhân đó cũng rất lợi hại a.”
“Đa tạ tiểu nhị ca đã nhắc.” Lục Tiểu Thiên chắp tay cám ơn nói.
“Không sao, không sao, khách quan đa lễ rồi.”
Sau khi được nhắc nhở, Lục Tiểu Thiên vội ăn no xong rồi cưỡi ngựa đi theo phương hướng mà tiểu nhị vừa nói lúc nãy. Sau khi đi gần hai mươi dặm đường, một bóng người cũng không thấy, nếu không phải nơi đây chỉ có một con đường, hắn còn tưởng bản thân đi nhầm đường khác chứ, còn không là tiểu nhị đó nói dối. Nhưng mà nghĩ kỹ lại, có lẽ không phải, tiểu nhị chỉ là một tên phàm nhân, vô duyên vô cớ, vì sao lại gạt hắn?”
Ợ…
Đang lúc Lục Tiểu Thiên đang chần chừ, một âm thanh như tiếng ợ no hơi trong bụi cỏ cách xa hơn mười trượng truyền đến. Hắn theo âm thanh nhìn về hướng đó, chỉ thấy trong bụi cỏ rập rạm đó, bò ra một tên hán tử mập mạp tròn trịa, nhìn giống như là một vị phật Di Lạc vậy, bên hông treo một cái hồ lô lớn màu đen, một đôi mắt to tròn, trông vô cùng thông minh lanh lợi.
“Di, Luyện Khí tầng hai. Vị tiểu huynh này, nhìn bộ dạng của ngươi, là muốn đi Vọng Nguyệt thành à.”
Hán tử mập lắc lắc vài cái liền bò ra khỏi bụi rậm.
“Không sai, chính là muốn đi Vọng Nguyệt Tiên thành. Các hạ có gì chỉ giáo?” Vị tiểu nhị đó nói không sai, áp bức trên người đối phương so với hắn còn mạnh hơn, ít nhất là tu sĩ Luyện Khí tầng ba. Không ngờ lại nằm ngủ như vậy trong bụi rậm, trong miệng đầy mùi rượu.
“Chỉ bảo thì không dám, tại hạ Chu Ấm Hoa, tư chất có hạn, tu luyện hơn mười năm, chỉ mới đạt tới Luyện Khí tầng ba. Không giống tiểu huynh đệ, tuổi vẫn còn trẻ, so với Chu mỗ cũng chênh lệch không bao nhiêu. Thành tựu tương lai thật không thể hạn lượng, trở thành đại năng Trúc Cơ cũng là điều trong tầm tay. Tiểu huynh đệ là từ quốc gia thế tục lần đầu tiên đi tới Vọng Nguyệt thành?” Chu Ấm Hoa cười tủm tỉm nịnh nọt vài câu rồi hỏi.
“Đúng vậy.” Lục Tiểu Thiên gật đầu nói.
“Quá tốt rồi, Chu mỗ đợi chính là loại người hữu duyên như tiểu huynh đệ đây.” Chu Ấm Hoa vỗ đùi, sắc mặt nghiêm túc nói: “Chu mỗ tự cảm thấy bản thân tư chất có hạn, vô duyên với con đường tiên đạo. Sau khi trằn trọc suy nghĩ, quyết định vì sự vinh hoa của tu tiên giới cống hiến một chút lực mọn, chuyên môn vì những người chưa từng đi qua Vọng Nguyệt thành như tiểu huynh đệ đây dẫn đường. “
“Thế thì đa tạ Chu huynh rồi, dám hỏi làm sao để đi đến Tiên thành?” Lục Tiểu Thiên tự biết lọc ra những lời mà Chu Ấm Hoa nói.
“Tiểu huynh đệ hỏi hay lắm, ngươi xem đây là cái gì?”
Chu Ấm Hoa từ trong túi trữ vật lấy ra từng quyển trục, còn có một quyển sách, sau đó ngữ khí quen thuộc giới thiệu: “Thấy cái này không, tục ngữ nói quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Vọng Nguyệt thành này là nơi tụ tâp lớn nhất của tán tu chúng ta, muốn quản lý hơn vạn tán tu trong đó, tự nhiên trong thành phải có quy củ, nếu như phạm vào những quy củ này, nhẹ thì đòn roi, nặng có thể bị phế bỏ tu vi, thậm chí bị chấp pháp giả trong thành giết chết ngay tại chỗ cũng không phải không có khả năng. Cho nên quyển quy củ trong Vọng Nguyệt thành này, nhất định phải nhớ rõ trong lòng, để tránh dẫn hoạ lên thân!”
Lục Tiểu Thiên nghe Chu Ấm hoa nói vô cùng nghiêm trọng, liên tục gật đầu, sau đó lại lên tiếng hỏi: “Thế còn quyển kia lại là cái gì?”
“Hỏi hay lắm, quyển này càng quan trọng hơn, quy định trong Vọng Nguyệt thành, chỉ cần nhớ rõ trong lòng, bình thường không phạm phải là được, làm được điều này cũng dễ dàng. Nhưng còn quyển này lại càng quan trọng hơn. Vọng Nguyệt thành vì sao lại trở thành nơi tụ tập của tán tu? Chính bởi vì bên trong Vọng Nguyệt sơn mạch có vô tận linh thảo, linh thạch, yêu thú… Nhưng bên trong cũng có vô số nguy hiểm, đặc biệt đối với những tu sĩ Luyện Khí kỳ thấp giai như chúng ta, trong đó nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đi. Chỉ cần có chút sơ sót, gặp phải yêu thú lợi hại liền có thể thân tử đạo tiêu. Tiểu huynh đệ muốn trong tình huống đảm bảo bản thân an toàn mà đạt được linh vật. Phần địa đồ liên quan tới Vọng Nguyệt sơn mạch, cũng là thứ không thể thiếu a.”
“Phần “Quy củ Tiên thành” này chỉ cần một khối hạ phẩm linh thạch. Còn phần địa đồ của Vọng Nguyệt sơn mạch, định giá ba khối hạ phẩm linh thạch, dùng giá của linh thảo, hoặc là da của linh thú cũng được. “Nói xong, Chu Ấm Hoa vẻ mặt trông đợi nhìn Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên do dự chốc lát, nghĩ tới Tử Linh thảo đối với bản thân còn có chỗ dùng, liền từ trong túi trữ vật lấy ra một bộ da của yêu hổ. “Tấm da này được không?”
“Tấm da hổ này vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng mà ngươi vẫn chưa xử lý qua, linh khí trên đó bị tổn thất nghiêm trọng, giá trị không cao, miễn cưỡng cũng có thể định giá một khối hạ phẩm linh thạch. Trên người ngươi còn có linh vật khác không?” Chu Ấm Hoa hỏi.
“Hết rồi.” Lục Tiểu Thiên nhìn mắt Chu Ấm Hoa phát sáng, cảm giác người này có chút giảo hoạt, tuy rằng hắn muốn quyển “Quy củ Tiên thành” đó, còn có quyển địa đồ, nhưng vẫn muốn gian trá với tên mập này một chút.