Trong phòng nghỉ, Lục Tiểu Thiên hoàn toàn không ngủ mà đang vô cùng hứng thú đánh giá Linh Thú hoàn trong tay. Lục Tiểu Thiên tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng nhìn ra được hắc bào lão giả không có ý định dạy hắn cái gì cả, gần như xem hắn chỉ là một cái công cụ nuôi dưỡng Ảnh Nghĩ mà thôi, có thể xin được cái Linh Thú hoàn, còn có Luyện Thú thuật, mạo hiểm một chút cũng đáng.
Thu hoạch hôm nay cũng xem như phong phú, hắn thu lại Tụ Khí đan, viên đan dược này rất quan trọng dùng một lần là hết. Lục Tiểu Thiên cảm thấy nên sử dụng vào lúc đột phá luyện khí tầng hai là tốt nhất.
Hắc bào lão giả chỉ nghỉ ngơi trong động phủ một đêm, sáng sớm ngày thứ hai đã rời đi.
Lục Tiểu Thiên trong động phủ nghiên cứu Luyện Thú thuật hết mười ngày. Sau khi có thể nắm chắc, sáng ngày hôm sau, liền dùng chú ngữ mà hắc bào lão giả truyền cho để điều khiển Hắc Hùng.
Hắc Hùng lười biếng gầm nhẹ vài tiếng, Lục Tiểu Thiên tiếp tục niệm chú ngữ, sau khi Linh Thú hoàn màu bạc nơi cổ Hắc Hùng loé lên vài cái, nó rất không tình nguyện mà di chuyển thân hình mập mạp của mình, khiêng mấy viên gạch lớn che lại cửa động phủ.
Lục Tiểu Thiên trên mặt lộ vẻ suy tư. “Xem ra trên sách nói không sai, linh thú của bản thân thì mới dễ dàng khống chế. Con Hắc Hùng này là linh thú của hắc bào lão giả, khi sử dụng quả nhiên có chút khó khăn. Xem ra, trước tiên phải cho con Hắc Hùng này một chút chỗ tốt mới được.”
Vì vậy, Lục Tiểu Thiên mang theo Hắc Hùng ra ngoài, chuyên môn tìm một số quả mọng, mật ong rừng… đều là món yêu thích của Hắc Hùng. Hắc Hùng phải canh giữ ở ngoài động phủ thời gian quá dài, khó khăn lắm mới được tự do tự tại ở trong hạp cốc thoải mái đi lại, thoả mãn cơn thèm ăn, thái độ đối với Lục Tiểu Thiên cũng thân cận hơn nhiều.
“Hống!” Mũi Hắc Hùng ngửi ngửi vài cái, liền nhảy vào trong một bụi cây, làm kinh sợ vài con chim hoang dã, vươn bàn tay thô to dạt trái dạt phải, cái đầu to tướng cúi xuống tìm tòi rồi ngẩng lên, trong miệng ngậm lấy một loại quả màu xích hồng.
Mấy quả này đều bị Hắc Hùng cắn nát, một mùi lạ lùng phát ra từ loại quả ấy khiến Lục Tiểu Thiên nhịn không được nuốt vài ngụm nước miếng.
Sau khi Hắc Hùng lui ra khỏi bụi rậm, Lục Tiểu Thiên men theo con đường Hắc Hùng vừa tạo ra đi vào bụi rậm liền thất vọng phát hiện nơi Hắc Hùng đi qua, ngay cả một cái cây nhỏ cũng không còn.
Hắn không khỏi oán hận trong lòng. ”Cái con Hắc Hùng tham ăn này.”
Ngay khi Lục Tiểu Thiên mang theo vẻ mặt thất vọng muốn lui ra khỏi bụi rậm. Hắn đột nhiên ngửi thấy một mùi thảo dược nhàn nhạt lại có chút giống với mùi vị của Tụ Khí đan.
Khi hắc bào lão giả luyện đan, thông thường cũng không cho hắn vào đan phòng. Bất quá hắn thông qua việc luyện chế Linh Thú đan, thức ăn của Ảnh Nghĩ, biết được mỗi một loại đan dược đều do linh thảo và linh dược tương ứng luyện chế thành.
Nghĩ tới điểm này, Lục Tiểu Thiên liền cẩn thận ngồi xuống tìm kiếm, hòng tìm thấy chỗ phát ra mùi hương này.
Một lúc sau, Lục Tiểu Thiên cuối cùng cũng phát hiện ra hai cây thảo dược đạm tử sắc* dài khoảng nửa thước, mỗi một cây có bảy cái lá, gân lá rõ ràng. Hai cây thảo dược này so với cỏ dại xung quanh có chút bất đồng, chúng phát ra một cổ khí tức làm cho Lục Tiểu Thiên cảm thấy vô cùng thoải mái, rất giống với khí tức của Tụ Khí đan.
*đạm tử sắc: màu tím nhạt
Lục Tiểu Thiên hưng phấn thu hai cây thảo dược này vào trong hộp ngọc. Trước khi ra ngoài, hắn đã mang theo vài cái hộp ngọc để thu thập thảo dược dùng để luyện Linh Thú đan, vừa lúc vẫn còn nhiều hộp trống.
Hắn lại tìm kiếm xung quanh một lần, phát hiện không còn loại thảo dược nào nữa, liền cùng với Hắc Hùng nhanh chóng quay về động phủ.
Sau khi về tới động phủ, Lục Tiểu Thiên liền mở hộp ngọc ra. Từ bên trong ngắt ra một cái lá bỏ vào trong miệng nhai đi nhai lại vài cái. Một cổ linh khí hung hãn bá đạo trực tiếp xâm nhập vào thể nội xông loạn khắp nơi khiến Lục Tiểu Thiên vô cùng đau đớn, từng giọt mồ hôi lăn dài trên mặt.
Lục Tiểu Thiên trong lòng kinh hãi, hai chân lập tức đả toạ vận chuyển nguyên khí trong đan điền tuần hoàn một đại chu thiên.
“Có phản ứng!” Lục Tiểu Thiên trong lòng kinh hỉ, phát hiện một bộ phận linh khí bắt đầu lưu chuyển theo nguyên khí trong kinh mạch, cho dù những linh khí khác xông loạn khiến hắn đau đớn vô cùng, nhưng mà Lục Tiểu Thiên cũng thấy được chút hy vọng, tiếp tục cố gắng dẫn cổ linh khí bạo loạn đó lưu chuyển theo. Một chu thiên, hai chu thiên, càng ngày càng có nhiều linh khí cuồng bạo trong quá trình nguyên khí trong cơ thể lưu chuyển dần trở thành ôn hoà, từ từ chuyển hoá thành nguyên khí.
Sau khi liên tục vận chuyển năm đại chu thiên, linh khí trong thể nội đã hoàn toàn chuyển hoá. Lục Tiểu Thiên liền phát hiện y phục đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc này nguyên khí trong đan điền đã tăng thêm không ít, gần bằng việc hắn khổ tu mấy ngày. Nếu như ăn hết nguyên cây linh thảo thì tương đương với việc tiết kiệm một tháng khổ tu a.
Không nghĩ tới chỉ một cây linh thảo liền có thể tiết kiệm một tháng thời gian khổ tu, nếu như có càng nhiều linh thảo, bản thân liền có thể nhanh chóng đột phá luyện khí tầng hai. Hắc bào lão giả còn có vài người thường xuyên ra vào hạp cốc, dĩ nhiên cũng vì tìm kiếm linh thảo, đề cao tốc độ tu luyện. Hắc bào lão giả tạm thời cũng không quay lại, bản thân liền có thể ra ngoài nhiều hơn một chút. Lục Tiểu Thiên hưng phấn nói.
Tranh thủ buổi tối còn có thời gian, Lục Tiểu Thiên rửa sạch mồ hôi trên người, thay một bộ quần áo khác. Sau đó đi đan phòng luyện chế một lò Linh Thú Đan. Ngày thứ hai, sau khi rải vài viên Linh Thú đan vào trong hồ cho đám Ảnh Nghĩ ăn. Lục Tiểu Thiên liền dẫn theo Hắc Hùng đi ra khỏi động phủ. Một người một thú đi lại trong màn sương trắng, cảm thụ từng tia linh khí trong hạp cốc, trong lòng cảm thấy sảng khoái.
“Hống!” Hắc Hùng đại phát thần uy một chưởng vỗ chết con heo rừng muốn đánh lén Lục Tiểu Thiên. Tới buổi trưa, Lục Tiểu Thiên có chút bụng đói, liền tìm một ít củi gỗ, dựng một giá đỡ làm sạch sẽ cạo lông mổ bụng con heo rừng rồi treo lên trên giá đỡ nướng. Lần xuất hành này Lục Tiểu Thiên đã sớm có chuẩn bị, mang theo muối và một chút gia vị rắc lên thịt heo rừng, không lâu sau, hương thơm của thịt ngập tràn.
Hắc Hùng nhìn thịt heo trên giá đỡ, lòng sốt ruột đi đi lại lại bên ngoài đống lửa, nước miếng chực trào ra khỏi mồm. Nhưng lúc này bốn phía đồng thời truyền đến từng hơi thở mạnh mẽ của dã thú. Lục Tiểu Thiên nghe tiếng liền kinh nghi nhìn qua, chỉ thấy xung quanh bụi cỏ gần đó có năm sáu con cự Lang màu xám mang theo sát khí, thể hình to hơn gần gấp đôi đại Lang bình thường.
“Đây là yêu thú!” lưng Lục Tiểu Thiên đổ mồ hôi lạnh, sau khi tiến vào Luyện Khí kỳ tầng một, Lục Tiểu Thiên có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa dã thú bình thường và yêu thú. Trên thân yêu thú có một cổ sát phạt chi khí là thứ mà dã thú không có. Vả lại lúc này Lục Tiểu Thiên đã không còn như xưa, dựa vào tiểu kiếm trong ngực, đơn đả độc đấu với con dã Lang cũng không sợ, nhưng không cách nào đối diện với quần thể năm sáu con yêu Lang này. Cho dù hiện tại Lục Tiểu Thiên là Luyện Khí tầng một, nhưng không biết bất cứ pháp thuật công kích hay phòng ngự nào cả, cũng không biết võ kỹ, chỉ là thân thể so với trước đây mạnh mẽ hơn nhiều mà thôi, càng đừng nói năm sau con cự Lang trước mặt đều là yêu thú.
Bất kỳ một con, Lục Tiểu Thiên cũng cảm nhận được trên thân cự Lang cổ yêu khí ba động vượt qua hắn. Nếu mà phân cấp độ tu luyện cho đám yêu thú này, Lục Tiểu Thiên cảm thấy mấy con cự Lang màu xám này đều là luyện khí kỳ tầng hai, so với hắn cường đại hơn nhiều.
Không đợi đám cự Lang bao vây tới đây, Hắc Hùng đã mở miệng rống lên rồi nhằm về phía một con cự Lang gần nhất đập qua. Với cân nặng hơn hai ngàn cân của Hắc Hùng điên cuồng chạy tới, khí thế thật sự rất kinh người.
“Ngao ô…” một con cự Lang bị đại chưởng thô to của Hắc Hùng đập trúng, thảm kêu một tiếng rồi bay ra ngoài hơn mười trượng, nặng nề rơi trên mặt đất mất đi khí tức.
“Xém tí nữa quên mất Hắc Hùng.” Lục Tiểu Thiên vỗ trán nói, rồi nhanh chóng từ trong ngực lấy Linh Thú hoàn rồi miệng niệm chú ngữ muốn thử thu phục một con cự Lang.
Một con cự Lang há to miệng, phun ra một cái băng nhận hình trụ bắn về phía Hắc Hùng. Nhưng trên da Hắc Hùng chớp động hiện lên một tầng quang mang màu vàng. Băng nhận đó bắn lên trên thân Hắc Hùng rồi phát ra một tiếng nổ lớn, thế nhưng giống như đâm vào thiết bảng, không thể nào tiến tới được.
Hống… Hắc Hùng đứng thẳng người lên, lớn tiếng rít gào mạnh mẽ áp chế sát phạt chi khí của đám cự Lang, thân thể thô to đánh xuống, hùng trảo đập lên mặt đất. Chợt một cây tiêm thứ màu vàng lại từ mặt đất dưới bụng một con cự Lang mọc lên, trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể con cự Lang đó.
Sau đó liên tục lại có hai con cự Lang chết dưới trảo của Hắc Hùng, còn những con khác thì chật vật quay đuôi bỏ chạy. Lục Tiểu Thiên chạy lên trước nhìn, trên mặt đất chỉ còn ba con cự Lang, hai con đã chết đến không thể chết hơn, một con thì bị đâm xuyên bụng, nghĩ cũng không cần phải nghĩ.
Lục Tiểu Thiên nhất thời có chút nãn lòng, dù sao Hắc Hùng cũng không phải linh thú bản thân thu phục. Mà đẳng cấp của Hắc Hùng lại cao hơn bản thân nhiều, căn bản không thể nào khống chế được.