Hắc Hùng nghi hoặc nhìn theo động tác của Lục Tiểu Thiên, dùng móng vuốt đẩy con cự Lang tới dưới chân hắn. Sau đó nước miếng lại chảy, quay về phía miếng thịt nướng đang toả hương thơm phức, thân thể béo ục ịch gấp gáp đi quanh miếng thịt nướng.
Lục Tiểu Thiên không chút niềm nở gỡ miếng thịt heo rừng nướng xuống quăng cho Hắc Hùng, sau đó lấy con dao găm xử lý hai cái xác cự Lang.
Nhìn thấy Hắc Hùng gặm từng mảng thịt lớn mà hắn quăng cho, Lục Tiểu Thiên ngồi chống cằm trên một tảng đá lớn trầm tư một lúc lâu sau, ánh mắt liền sáng lên.
Sáng sớm ba ngày sau, trên một vách đá có lối đi chật hẹp, đột nhiên xuất hiện một con chim rừng đã bị nướng chín, hương thơm lan toả. Khoảng chừng thời gian một nén hương qua đi, một con đại bàng đột nhiên bay tới gắp đi.
“Con súc sinh chết tiệt”
Lục Tiểu Thiên phiền não phát hiện ở dưới vách núi có một tổ đại bàng, bên trong có mấy con đại bàng thỉnh thoảng xuất hiện, cho nên lại không thể không đổi một chỗ địa hình khác, đồng dạng bố trí một miếng thịt nướng.
Nửa thời thần sau, một con yêu Hồ toàn thân bạc trắng như tuyết một ngụm liền ngoặm lấy thịt nướng. Hắc Hùng dưới sự sai khiến của Lục Tiểu Thiên vẫn chưa kịp ngăn cản đường lui của yêu Hồ. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt ánh bạc loé lên, nơi đó liền mất đi thân ảnh của yêu Hồ. Lại qua mấy ngày, Hắc Hùng không kịp nương tay đập chết hai con yêu Lang…
Cứ như vậy lặp lại, ba tháng sau, một thiếu niên thân hình gầy gò dẫn theo một con Hắc Hùng với thân hình to lớn. Còn có một con Báo Hoa Mai với bước chân đi không vững, thân hình so với Hắc Hùng vô cùng nhỏ bé, đồng dạng như Hắc Hùng trên cổ có một cái vòng tròn màu cổ đồng.
Lục Tiểu Thiên thở ra một hơi, hao phí thời gian ba tháng, cuối cùng cũng xem như thuần phục được linh thú cho bản thân. Cho dù con Báo Hoa này chỉ tương đương luyện khí tầng hai, nhưng mà Lục Tiểu Thiên cũng cảm thấy vô cùng thoả mãn rồi. Nếu như không có sự giúp đỡ của Hắc Hùng, chỉ bằng sức lực của bản thân hắn, không thể nào thuần phục một con yêu thú so với bản thân còn mạnh mẽ hơn.
Chỉ là khiến Lục Tiểu Thiên thất vọng chính là mấy tháng qua, hắn tìm kiếm hết xung quanh mấy dặm khu vực quanh đây cũng không tìm thấy linh thảo giống như trước kia, xem ra linh dược trong hạp cốc cũng vô cùng ít ỏi a.
“Nằm xuống!” có linh thú mới thuần phục được khiến Lục Tiểu Thiên vô cùng hưng phấn, sau khi về tới động phủ, thừa dịp màn đêm bên ngoài mờ mịt liền ngay trong đêm huấn luyện con Báo linh thú này.
Chỉ là con Báo Hoa này vô cùng hoang dã, nằm ở trước cửa động phủ, lười biếng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Tiểu Thiên, sau đó nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Căn bản không thèm quan tâm tới một kẻ nhân loại so với nó còn yếu hơn.
“Không quan tâm ta sao, vậy thì cho ngươi nếm chút mùi đau khổ.” Sắc mặt Lục Tiểu Thiên biến lạnh, căn cứ theo giới thiệu của Luyện Thú thuật, huấn luyện linh thú, thông thường có hai loại phương thức. Một loại là từ ấu thú liền bắt đầu huấn luyện, loại này ấu thú có tính phục tùng rất cao, chấp nhận rất tốt các mệnh lệnh của Luyện Thú Sư.
Chỉ là Lục Tiểu Thiên căn bản không có ấu thú, hơn nữa chu kỳ trưởng thành của ấu thú quá dài, quá trình trưởng thành còn phải sử dụng một số linh dược. Lục Tiểu Thiên bây giờ bản thân còn không có đủ linh thảo để tu luyện, làm sao còn có tinh thần nuôi nấng một con ấu thú.
Còn môt loại phương thức khác của Luyện Thú thuật chính là thu phục linh thú đã trưởng thành. Do linh thú đã trưởng thành, liền có chút dã tính khó thuần. Thông thường thu phục loại linh thú này, ngoại trừ tiết kiệm thời gian còn cần một chút mạo hiểm. Sau khi thu phục được còn phải hao phí rất nhiều nỗ lực đi thuần phục.
Con linh thú Báo Hoa trước mặt tương đương với luyện khí tầng hai có chút kinh thường với thực lực nhỏ bé của Lục Tiểu Thiên. Khoé miệng Lục Tiểu Thiên giật giật. Ở Lôi Đao Môn hắn chỉ là một kẻ tạp dịch, cho dù hắc bào lão giả mang hắn tới nơi hạp cốc thần bí này, học tập một chút pháp lực tu tiên. Nhưng hắc bào lão giả cũng vẫn xem hắn như một tên tạp dịch mà thôi. Hắc Hùng là linh thú của hắc bào lão giả, thực lực mạnh mẽ, chẳng lẽ ngay cả con Báo Hoa trước mặt cũng muốn đè đầu cởi cổ hắn sao, nằm mơ.
Lục Tiểu Thiên hai tay kết một đạo pháp ấn, trong miệng lẩm bẩm. Chiếc vòng màu cổ đồng trên cổ Báo Hoa phát sáng, Lục Tiểu Thiên cảm giác nguyên khí trong thể nội giống như thuỷ triều xông vào trong Linh Thú hoàn. Khi Linh Thú hoàn quang mang đại thịnh liền bắt đầu từ từ rút nhỏ lại.
“Ngao ô… “
Báo hoa nằm lăn lộn trên đất gào rú thảm thiết. Một lúc sau, mồ hôi lạnh trên trán Lục Tiểu Thiên chảy ra, thực lực của của Báo Hoa cao hơn hắn, nếu như không phải Linh Thú hoàn trên cổ kia khoá lại nơi yếu hại, Lục Tiểu Thiên căn bản vô pháp khiến cho nó khuất phục.
Cho dù đã như vậy, trong đôi mắt của Báo Hoa vẫn mang theo vẻ không phục. Cho dù nó đang lăn lộn đau khổ trên mặt đất, vẫn không có chút ý nhượng bộ.
Ánh mắt Lục Tiểu Thiên loé lên vẻ lạnh lùng, tuy rằng trong Luyện Thú thuật có đề cập qua Luyện thú là một quá trình lâu dài, đặc biệt là thuần hoá loại linh thú trưởng thành, trừ đi dã tính không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nhưng mà đồng thời Lục Tiểu Thiên cũng từ Luyện Thú thuật hiểu được rằng, cho dù là Linh Thú hoàn cũng có phẩm chất tốt xấu, loại phẩm chất kém căn bản không thể nào thừa nhận được pháp lực trường kỳ gia trì, sau khi lặp lại nhiều lần, thậm chí có thể sẽ bị huỷ. Lục Tiểu Thiên không xác định Linh Thú hoàn mà hắc bảo lão giả cho hắn là phẩm chất như thế nào. Nhưng chỉ một chốc lát công phu, Linh Thú hoàn màu cổ đồng đó bản thân ngân quang đã ảm đạm đi vài phần, e rằng đó không phải là đồ tốt gì cả.
Nghĩ tới điểm này, Lục Tiểu Thiên cắn răng lấy ra một bình đan dược luôn mang theo bên người, lấy Tụ Khí đan ra nuốt vào. Một luồng linh khí cực đại mà ôn hoà xuất hiện trong thể nội, tuy rằng giống như linh khí do trực tiếp phục dụng linh thảo phát ra. Nhưng mà cổ linh khí do phục dụng đan dược càng thêm cự đại, hơn nữa ôn hoà hơn rất nhiều. Nếu mà phục dụng linh thảo, cổ linh khí cương mãnh mà cự đại như vậy sợ rằng bản thân không thể khống chế, mặc nó trong thể nội xông loạn, ngược lại sẽ làm tổn thương tới kinh mạch.
Sau khi phục dụng Tụ Khí đan, Lục Tiểu Thiên bởi vì pháp lực nguyên khí hao tổn mà sắc mặt tái nhợt liền khôi phục hồng hào.
Theo pháp quyết biến ảo trong đôi tay Lục Tiểu Thiên, linh khí do Tụ Khí đan sản sinh trong thể nội như tìm được nơi đột phá, cuồn cuộn không dứt rót vào trong Linh Thú hoàn.
Linh Thú hoàn liền phát ra ngân quang so với trước kia càng thêm mạnh mẽ, kịch liệt co rút lại.
“Thuần Phục hoặc là chết!” Nửa thời thần sau, Lục Tiểu Thiên lạnh lùng nhìn Báo Hoa đang lăn lộn hấp hối trên mặt đất.
“Ngao ô… “
Báo Hoa hét thảm, sau khi trải qua một phen giãi giụa, nó ngoan ngoãn nằm sấp trước mặt Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên đình chỉ phát ra pháp lực. Lúc này Tụ Khí đan đã tiêu hao hết một nửa. Lục Tiểu Thiên cảm thấy đau lòng, cũng may đã triệt để thu phục được con linh thú cấp thấp này, trước sau cũng đã hao phí hết không ít công phu.
Lục Tiểu Thiên tuy rằng tinh thần mệt mỏi thở phào một hơi, nhưng cũng vẫn ngồi xuống, luyện hoá một chút Tụ Khí đan còn sót lại trong cơ thể.
Phía trên hạp cốc, mặt trăng treo cao những địa phương khác đều được ánh trăng soi sáng, riêng chỉ bên trong hạp cốc vẫn sương mù mở ảo. Động phủ ở ngay cốc khẩu. lúc này Lục Tiểu Thiên toàn thân đã tích tụ một tầng hơi nước màu trắng. Hắc Hùng nằm trước động phủ ngủ ngon lành, còn Báo Hoa hôm nay gặp phải mấy lần tra tấn, sớm đã uể oải nằm xuống cách xa Hắc Hùng mấy trượng.
Nơi đây liền bị sương mù bao phủ, một người hai thú, một mạch tới đêm khuya, tia linh khí cuối cùng của đan dược hoàn toàn bị luyện hoá, Lục Tiểu Thiên có chút không nỡ mở măt ra, con đường tu luyện đúng là vẫn còn rất dài.