Ngân Dực Ngô Công thụ thương nên hung tính đại phát, phát ra tiếng thét chói tai, phun ra một đoàn liệt diễm nhiệt độ vô cùng cao, bay về phía huynh muội Lạc Viễn và Lục Tiểu Thiên, cỏ dại dọc đường nó đi qua bị đốt thành tro tàn.
Trên thân Lục Tiểu Thiên gia trì một tầng Kim Cương tráo, mà vẫn có thể cảm thấy một cỗ nóng rực khó chịu, bị hoả diễm cuốn qua vài lần, Kim Cương tráo liền có dấu hiệu muốn tan vỡ. Lục Tiểu Thiên thất kinh, nếu như không có phòng hộ gì hết, e rằng hắn cũng sẽ như những ngọn cỏ dại ven đường đó, bị đốt thành tro tàn. Lục Tiểu Thiên vội lấy một khối hạ phẩm linh thạch từ trong kết giới ra cầm trong tay, bổ sung nguyên khí bị tiêu hao. Đồng thời cũng gia trì cho bản thân một đạo Thuỷ Linh tráo. Quang tráo màu xanh nước vừa hiện, một cổ thanh mát khiến cảm giác nóng rực giảm bớt không ít.
“A!” Lục Tiểu Thiên còn chống đỡ được, nhưng còn Luyện Khí sơ kỳ như Lạc Thanh lại chịu không nổi luồng hoả độc đó, hộ tráo tràn ngập vết nứt, vốn sắc mặt đã trắng bệch lúc này trở nên đỏ rực, mồ hồi đổ ra như mưa.
“Muội muội!” Lạc Viễn vội vàng thi triển một Thuỷ Cầu thuật, hấp thu bớt sự nóng rực của hoả độc, chắn ở phía trước Lạc Thanh.
Thực lực của Ngân Dực Ngô Công là Luyện Khí hậu kỳ, tu vi đại viên mãn cũng không dám khinh thường, Lạc Thanh còn kém nó tới hai giai vị. Tự nhiên khó có thể ngăn cản công kích của Ngân Dực Ngô Công, Lục Tiểu Thiên đang cách không xa lắm, bước lên hai bước liền cản ở trước mặt Lạc Thanh. “Con súc sinh này quá mức lợi hại, muội ở phía sau thi triển pháp thuật công kích là được, không nên đứng quá gần.”
“Đa tạ đại ca, Lục đại ca!” Lạc Thanh thở ra một hơi, vội vàng lui về sau.
Sưu sưu…
Phạm Thanh lại liên tiếp bắn ra hai mũi tên, đầu Ngân Dực Ngô Công ngẩng lên, một bức tường đất thô dày chắn ở phía trước nó.
Mũi tên vẫn xuyên qua tường đất nhưng tốc độ giảm đi đáng kể, chỉ còn bay được vài thước liền rơi xuống mặt đất.
Lục Tiểu Thiên nhìn thấy công kích thất bại rơi trên mặt đất, trong lòng liền cười lạnh, chỉnh thể thực lực của cả đội còn vượt qua Ngân Dực Ngô Công, nhưng muốn bắt nó lại trả giá không ít. Yêu đan của nó là vật Phạm Thanh nhất định phải có được, cho nên phải do y trả giá nhiều nhất. Ai cũng sẽ không dễ dàng dùng sinh mệnh bản thân đi mạo hiểm.
Lục Tiểu Thiên cũng thi triển không ít pháp lực, cũng may có hạ phẩm linh thạch sung túc cung ứng, so với những người khác thì thoải mái hơn một chút. Dù sao đám người Lạc Viễn cũng không có nhiều linh thạch có thể sử dụng. Nếu như tiêu hao hết mười mấy khối linh thạch, cho dù giết chết Ngân Dực Ngô Công, đối với bọn họ mà nói, chẳng khác nào là công dã tràng. Đám người Lạc Viễn tự nhiên sẽ không nguyện ý làm như việc ngu ngốc như vậy.
Kha! Sau khi thi triển thêm một đạo Kim Mâu thuật, hạ phẩm linh thạch trong tay liền nứt vỡ thành mạt phấn. Lục Tiểu Thiên lại cấp tốc lấy ra linh thạch khác, ở nơi nguy cơ trùng trùng như vậy, nhất định phải cố gắng bảo trì nguyên khí trong cơ thể luôn tràn đầy, lúc này không phải là lúc tiết kiệm linh thạch.
Phạm Thanh sắc mặt khẽ biến, lúc này y cũng nhìn ra được, Ngân Dực Ngô Công không ngờ là Thổ Hoả song hệ yêu thú, công kích không yếu, phòng ngự cũng kinh người.
Chỉ bằng pháp thuật công kích, e rằng nguyên khí của bọn họ hao hết, cũng chưa chắc có thể giết chết con Ngô Công to lớn này. Nếu như tiêu hao quá nhiều linh thạch trên người, có hơi mất nhiều hơn được.
Nghĩ tới đây, Phạm Thanh rất nhanh liền hiểu rõ trừ khi y có thể lấy ra đòn sát thủ, nếu không những người khác sẽ không vì y mà tiêu hao quá nhiều. Nghĩ thông được điều này, Phạm Thanh lập tức hét lên: “Đấu pháp như vậy, không biết sẽ phải đánh tới khi nào, chư vị hãy hiệp trợ ta phá vỡ lớp phòng ngự của nghiệt súc này, đợi sau khi ta trọng thương được nó, liền có thể dễ dàng giết chết nó!”
“Được, ta đến giúp ngươi!” Trịnh Sĩ Kỳ thân thể lướt tới bên cạnh Phạm Thanh, mấy đạo sơ giai pháp thuật công kích về phía Ngân Dực Ngô Công.
Lục Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy dưới chân không đúng lắm, lập tức hai chân dẫm mạnh xuống đất, cả người nhảy lên cao vài trượng. Nơi hắn vừa đứng đột nhiên nhô lên mấy cây thổ thứ, nếu như không né tránh kịp thời, lúc này e rằng đã bị đâm xuyên mấy lỗ rồi.
“Con súc sinh này thật không biết tốt xấu gì cả, lẽ nào nhìn không ra Phạm Thanh mới là uy hiếp lớn nhất với nó sao?” Lục Tiểu Thiên trong lòng khó chịu, lực công kích trong tay lại tăng mạnh thêm.
“Hoả Tiễn thuật!”
“Kim Mâu thuật!”
Lục Tiểu Thiên liên tục thi triển mấy đạo sơ giai pháp thuật, hoà cùng với Thổ Thứ, Băng Thương của Trịnh Sĩ Kỳ, Vương Viện, liên tiếp công kích lên mấy bức tường đất phòng ngự của Ngân Dực Ngô Công.
“Tốt!” Phạm Thanh đại hỉ, nhịn không được liếc nhìn Lục Tiểu Thiên một cái, không nghĩ tới pháp thuật của người này lợi hại như vậy, mấy lần công kích đều mang tới sát thương lớn nhất. Sau khi khẽ kinh ngạc, Phạm Thanh lần nữa giương cung, một hơi bắn ra ba mũi tên, lợi tiễn nhắm ngay đầu của Ngân Dực Ngô Công, xuyên phá lân giáp cứng cáp, sâu tới ba phần.
Ngân Dực Ngô Công bị thương không nhẹ, hét lên thảm thiết. Cơ thể khổng lồ điên cuồng xông về phía Phạm Thanh.
Phạm Thanh vô cùng bình tĩnh xuất thủ về phía Ngân Dực Ngô Công, một tấm lưới lớn màu đỏ từ trên cao phủ xuống, số mũi tên mang theo đã dùng hết, Phạm Thanh lập tức buông cung, từ trong túi trữ vật lấy ra một cây linh đao sắc bén dài vài thước, nắm lấy một góc của tấm lưới đỏ hét lên: “Con súc sinh này đã là nỏ mạnh hết đà, chống đỡ qua đợt này, liền có thể giết chết nó rồi, mọi người cố gắng lên!”
Mắt thấy Phạm Thanh đã sử ra thủ đoạn áp đáy hòm, mấy người khác đều liếc nhìn nhau rồi cùng tiến lên, đưa tay cầm lấy một góc lưới, vây lấy Ngân Dực Ngô Công bên trong. Các loại pháp thuật lần nữa bay ra dày đặc.
Tấm lưới đỏ cũng không biết là do loại linh vật nào tạo thành, vững chắc vô cùng. Thân thể to lớn của Ngân Dực Ngô Công bị vây trong đó, cho dù có giãy dụa ra sao, tuy rằng có thể xé rách một hai lỗ nhỏ, nhưng còn lâu mới thoát khốn được.
Xì… …
Độc vụ màu đen từ trong miệng Ngô Công phun ra, bao phủ xung quanh nó, cỏ dại, cây cối ven đường nhanh chóng héo tàn, bất quá chín người Lục Tiểu Thiên vẫn cầm lấy mỗi góc lưới từ từ thu nhỏ bao vây nó lại.
“Hây!” Vương Bình canh chuẩn thời cơ, Huyền Thiết côn trong tay vung lên hình vòng cung đập lên hai chân của Ngô Công. Ca sát, hai chân trước lập tức gãy đoạn.
Lục Tiểu Thiên tay trái cầm lấy góc lưới, tay phải huy động linh kiếm, cũng chém đứt ba cái chân của Ngô Công. Tấm lưới đỏ truyền đến lực kéo cực lớn khiến hắn sợ hãi không thôi, dựa vào sự hợp sức của chín người, cũng chỉ bất quá miễn cưỡng chống lại được Ngân Dực Ngô Công. Nếu như không phải trong tay mỗi người đều có linh khí lợi hại, e rằng cũng không thể làm gì được con Ngô Công này.
Ngân Dực Ngô Công bị chín người chặt đi hết hai ba mươi cái chân, trước sau gặp phải không dưới trăm đạo sơ giai linh phù công kích, đang liều mạng giãi giụa vô ích, trong mắt Phạm Thanh loé lên tàn khốc, nhảy lên đầu của Ngân Dực Ngô Công, hai tay cầm đao, pháp lực thúc dục đến cực hạn, trên linh đao nổi lên một đạo đao quang lạnh lẽo, nhắm ngay khe hỡ giữa khối linh giáp đầu tiên trên đầu Ngân Dực Ngô Công điên cuồng đâm vào. Xích một tiếng, linh đao đã đâm vào trong cơ thể.
Một lượng lớn dịch thể màu xanh lục từ trong miệng Ngân Dực Ngô Công phun ra.
Ngân Dực Ngô Công lần nữa lăn tròn kêu la thảm thiết. Lục Tiểu Thiên trong tay truyền đến cơn đau, tấm lưới đỏ cũng khó có thể tiếp tục vây lấy nó, vùng vẫy rời khỏi tay hắn.
Bất quá lúc này đầu Ngân Dực Ngô Công đã gặp phải vết thương trí mạng, chỉ là giãy giụa cuối cùng trước khi chết mà thôi. Linh đao, linh kiếm, Huyền Thiết côn, cùng với từng đạo pháp thuật sơ giai liên tục oanh kích.
Sưu! Một quả cầu lớn như trứng ngỗng căng tròn, hai màu thổ hồng giao nhau, từ trong miệng Ngân Dực Ngô Công phun ra, đột nhiên va chạm với linh đao của Phạm Thanh.
Ầm một tiếng, Phạm Thanh cả người cũng bị đụng bay lên trên một cây thô to gần đó, bất quá Phạm Thanh không quan tâm tới đau đớn của thân thể, hơn nữa còn cười lớn: “Yêu đan!”
Yêu đan đó một phát kích lui Phạm Thanh, lại xông về phía Hà Đà Tử gần đó, Hà Đà Tử vội nhảy lên, y không dám ngạnh tiếp phản kích trước khi chết của Ngân Dực Ngô Công. Thi triển một đạo Thổ Độn thuật, chui xuống trong lòng đất không thấy bóng dáng.
“Tên Hà Đà Tử chết tiệt.”
Lục Tiểu Thiên thấy yêu đan sau khi mất đi mục tiêu là Hà Đà Tử, không ngờ lại bay về phía mình, trong lòng không nhịn được mắng một tiếng. Yêu đan cách hắn quá gần, lúc này thi triễn Thổ Độn thuật đã không kịp nữa, e rằng còn chưa hoàn toàn chui xuống đã bị yêu đan đánh lên đỉnh đầu rồi, đó không phải là tự tìm đau khổ sao?
Lục Tiểu Thiên cắn chặt răng, tay cầm linh kiếm, ra sức chém lên trên yêu đan. Một cổ phản lực phản chấn lại, linh kiếm tựa hồ muốn vụt ra khỏi tay. Lục Tiểu Thiên không thể khống chế thân thể mà lùi về sau vài trượng, lại nhìn lại đoản kiếm trong tay, không ngờ lại bị khuyết mất vài miếng, Lục Tiểu Thiên không khỏi cảm thấy đau lòng, đây là trung phẩm linh khí đã tốn của hắn hết mười mấy khối linh thạch, còn chưa dùng qua vài lần. Cho dù hắn đã là Luyện Khí sĩ, cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Bất quá, yêu đan đó sau nhiều lần va chậm, màu sắc đã ảm đạm đi vài phần rồi.
Phốc một tiếng, thân thể của Ngân Dực Ngô Công mất đi khống chế ngã ra trên đất, còn Lạc Viễn thừa dịp khi Ngân Dực Ngô Công công kích Lục Tiểu Thiên, một kiếm triệt để chém lên trên đầu của Ngân Dực Ngô Công.
Phạm Thanh không màng tới đau đớn trên cơ thể, chuyển thân xông tới, một hơi liền bắt lấy yêu đan đã bị ảm đạm đi không ít, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn khó có thể che giấu được. Nhiệm vụ của Man Thú tông chỉ cần yêu đan mà thôi, không có yêu cầu hà khắc là không được bị hao tổn.
“Tràng chém giết này thật vô cùng mệt mỏi, bất quá con Ngân Dực Ngô Công này cũng đáng giá. Đáng tiếc là cặp cánh này đã bị hao tổn, nếu không có thể nhờ cửa hàng luyện khí luyện chế thành Dực linh khí, chúng ta còn phát đạt hơn.” Vương Viện thu lại linh kiếm trong tay, có chút đáng tiếc nói.
Trong các loại linh khí, Dực linh khí vô cùng hiếm thấy, bởi vì tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể phi hành, cho nên giá cả của Dực linh khí cũng cao vô cùng, hơn nữa dù giá cao cũng không có hàng.
“Có thể không có thương vong mà giải quyết được con súc sinh này đã là không tồi rồi, chúng ta mau phân chia con Ngô Công này đi.”
Đám người Vương Bình, Trương Quảng, Trịnh Sĩ Kỳ, huynh muội Lạc Viễn cũng cao hứng xoa xoa đôi tay. Nếu như chia đều, mỗi người đều có thể chia được vật liệu có giá trị khoảng hai mươi mấy khối linh thạch.
“Ha ha, loại chuyện tốt như vậy, tự nhiên là ai thấy đều có phần, sao có thể thiếu chúng ta được?”
Đang lúc đám người Vương Bình đang cao hứng, một tiếng cười quen thuộc trên một đỉnh núi nhỏ không xa truyền đến. Lục Tiểu Thiên nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh núi xuất hiện đám người Đại Ngạch quái nhân trước đây đã lợi dụng Thanh Trúc Phong phục kích bọn họ một lần. Theo sát phía sau chính là bảy tên tu sĩ, mặt đầy vẻ tham lam nhìn về phía Ngân Dực Ngô Công trên mặt đất, dụng ý rất là rõ ràng.
Đám người Lạc Viễn thần sắc đại biến, Lục Tiểu Thiên cũng cảm thấy trầm trọng, tuy rằng hắn không nhất định phải có được tài liệu trên người của Ngân Dực Ngô Công. Nhưng bị một tiểu đội khác ở bênh cạnh rình rập cũng không phải là cảm giác dễ chịu gì, đặc biệt là sau khi tiểu đội bọn hắn đã trải qua một trận ác chiến, linh khí bị tổn hao đi vài cái, nguyên khí cũng tổn hao không ít, ước chừng còn lại một nửa sức chiến đầu đã không tồi rồi.
Còn tiểu đội của Đại Ngạch quái nhân vẫn chưa hề bị hao tổn gì, ở trong Vọng Nguyệt thành có binh sĩ trong thành bảo vệ, nhưng ở trong sơn mạch này, đừng nói là mấy người bọn họ, cho dù chết hơn trăm ngàn tu sĩ, cũng chẳng gây ra chút gợn sóng nào.