Một vị lão giả lưng gù tuổi khoảng sáu mươi gọi là Hà Đà Tử, Luyện Khí tầng bốn, trên mặt có một chùm râu dê, thân thể hơi khom, thái độ có chút lãnh đạm, chỉ chắp tay với Lục Tiểu Thiên coi như là chào hỏi.
Còn có một thanh niên tuổi chừng hai mươi mấy tên là Vương Bình tu vi Luyện Khí tầng ba, có một cây sơ giai linh khí là Huyền Thiết côn màu đen, tuy rằng không sắc bén mấy, nhưng trọng lượng nặng thích hợp để đập. Y cùng với Lạc Thanh là hai người có tu vi thấp nhất trong đội ngũ lần này. Bất quá nhìn sơ qua thực lực có lẽ không tồi.
“Không phải nói chỉ có tám người thôi mà?” Sao giờ lại biến thành chín người rồi?” Lục Tiểu Thiên hỏi Lạc Viễn.
Lạc Viễn còn chưa mở lời, Phạm Thanh vung phất trần trong tay lên rồi cười nói: “Vốn chỉ có tám người, nhưng trong tay Hà Đà Tử có đan phương của Nguyên Khí đan, phải cho lão gia nhập thì lão mới giao ra đan phương, bần đạo suy nghĩ tới việc của Lục tiểu hữu, cho nên mới tự làm chủ cho lão gia nhập. Lạc đạo hữu có lẽ sẽ không có ý kiến gì chứ.”
“Ta tự nhiên sẽ không ý kiến, trong đội nhiều thêm một người, cũng nhiều thêm phần sức lực.” Lạc Viễn lắc đầu nói.
“Nếu đã như vậy thì thôi, nhưng còn thời gian xuất phát vốn đã thương lượng xong, vì sao lại đề nghị đi sớm hơn một tháng?” Lục Tiểu Thiên không để thái độ hảo hữu của Phạm Thanh trong lòng, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, không quen không biết, hắn cũng không tin Phạm Thanh chỉ vì một tờ đan phương mà làm nhiều trò như vậy.
“Hà Đà Tử ngoài ra còn cung cấp một tin tức liên quan tới Ngân Dực Ngô Công, bần đạo nhất định phải đạt được yêu đan của Ngân Dực Ngô Công. Chuyến đi này bần đạo chỉ cần có thế, trên đường có gặp phảp linh thảo, linh thạch, bần đạo một cái cũng không lấy, Lục tiểu hữu cảm thấy thế nào?” Phạm Thanh nói.
Lục Tiểu Thiên nhớ rõ yêu đan của Ngân Dực Ngô Công là vật phẩm yêu cầu bên trong nhiệm vụ của Man Thú Tông. Tông này cũng là một môn phái rất có thực lực, xem ra chí hướng của Phạm Thanh cũng không nhỏ a, bất quá trong Vọng Nguyệt sơn mạch này linh vật có thể tìm được trên cơ bản đều bị tu sĩ khác tìm thấy hết rồi. Ai cũng không nắm chắc có thể tìm được linh vật mong muốn ở nơi nào cả, cho nên đi nơi nào đối với Lục Tiểu Thiên hoặc đối với những tu sĩ khác cũng không có gì khác biệt.
“Đan phương của Nguyên Khí đan đưa cho ta, ta liền không ý kiến.” Lục Tiểu Thiên nói.
“Nghe nói Lục tiểu hữu có không ít Tụ Khí đan, Đà Tử ta cũng rất cần, đan dược của Luyện Khí trung kỳ không dám quá tham lam, chỉ cần năm viên Tụ Khí đan là được.” Hà Đà Tử nét mặt lạnh lùng lúc này mới có ý cười, giống như đa số tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, khi không có đan dược phù hợp, chỉ có thể sử dụng một số đan dược kém một chút.
Lục Tiểu Thiên trực tiếp ném cho Hà Đà Tử một bình đan dược, lấy đan phương của Nguyên Khí đan vào tay, trong lòng không khỏi dâng lên một tia kinh hỉ, theo tiến độ trước mắt, có lẽ không cần tới hai năm liền có thể sử dụng đan phương này rồi. Chỉ là hắn có chút hiếu kỳ không biết là Lạc Đà Tử và Phạm Thanh đã đạt thành giao dịch gì.
Vọng Nguyệt sơn mạch to lớn vượt xa tưởng tượng của phàm nhân thế tục, nó kéo dài hơn trăm vạn dặm. Ở trong sơn mạch khắp nơi đều có thấy được, hạp cốc, sông suối, ao hồ, thác nước, và những khu rừng cây cao chót vót, địa hình vô cùng phức tạp. E rằng các sạp hàng bày bán địa đồ bên trong Vọng Nguyệt thành, những gì thể hiện trong đó cũng chỉ là một góc băng sơn trong đây mà thôi. Căn cứ vào các tu sĩ khác đã từng ra vào sơn mạch, mô tả một chút khu vực biên giới có thể thăm dò ở trong sơn mạch, đánh dấu lại. Ghi chép ra địa hình phụ cận tổng thể, bất quá nếu như thâm nhập quá sâu, vẫn có thể bị lạc trong đó.
Trong sơn mạch, yêu thú, yêu trùng, yêu cầm hoành hành cùng với hơn mười vạn tu sĩ phân tán bên trong đó, vẫn giống như là ném đá xuống biển. Một khi bị lạc đường, e rằng không cần bao lâu, liền bị yêu thú bên trong Vọng Nguyệt sơn mạch ăn thịt mất.
Ngay cổng thành của Vọng Nguyệt thành, hơn ngàn tán tu phân thành hơn trăm tiểu đội lớn nhỏ tự đi vào núi. Không ít tu sĩ thích phô trương, thân mặc một bộ linh giáp kim quang sáng lạn, vô cùng chói mắt.
Cũng có tu sĩ nuôi dưỡng linh thú, đang cưỡi lên những con Hổ linh thú, Lang linh thú dũng mãnh dị thường. Thậm chí còn có tu sĩ cười lên trên con Hắc Ưng khổng lò đang mở ra hai cánh, khiến cho tu sĩ bên dưới tán dương không thôi, nhị giai linh cầm, chỉ bằng thực lực đã không chút thua kém với đa số tu sĩ Luyện Khí trung kỳ rồi, hơn nữa còn có thể phi hành, có được linh cầm này, đi nơi nào cũng tiện lợi hơn.
Lục Tiểu Thiên đột nhiện cảm thấy trong đám người có một ánh mắt oán độc đang nhìn hắn. Sau khi tu tiên, linh giác nhạy bén hơn rất nhiều, đối với nguy hiểm, còn có những thể loại rõ ràng mang theo ác ý như vậy, vô cùng mẫn cảm.
Lục Tiểu Thiên híp mắt nhìn lại, chỉ thấy một trung niên nam tử thân mặc lam bào lưng mang cự kiếm đang nhìn chằm chằm hắn, lam bào trung niên nhìn có vẻ quen mắt. Nhưng Lục Tiểu Thiên không nhớ được gặp qua người này ở chỗ nào, vì sao lại có địch ý lớn như vậy với mình. Bất quá người này chỉ là Luyện Khí tầng bốn, tu vi của hắn so với đối phương còn cao hơn, không có gì phải sợ, nghĩ tới điểm này, Lục Tiểu Thiên cũng hung ác trừng mắt nhìn lại.
Tư Đồ Dũng thất kinh, từ khi nhi tử chết đi, y không có một ngày không trầm luân trong nỗi đau mất con, thu thập Lục Tiểu Thiên là tâm nguyện của y.
Một đường vượt núi lội sông tiến vào Vọng Nguyệt thành, biển người mênh mông, vốn tưởng hết hy vọng gặp được kẻ thù giết con, không nghĩ tới lại ở bên ngoài cổng thành gặp phải, Tư Đồ Dũng ngoại trừ kinh hỉ, còn kinh ngạc phát hiện thiếu niên trước mắt này tu vi còn cao hơn y một tầng. Điều này khiến y không biết phải làm sao, nhìn thấy ánh mắt Lục Tiểu Thiên nhìn lại qua đây, Tư Đồ Dũng quay đầu tránh đi, đồng thời suy nghĩ tiếp theo đó nên phải làm gì mới đúng.
“Lục huynh đệ với người này có thù sao?” Lạc Viễn khẽ hỏi.
“Không quen biết.” Lục Tiểu Thiên nhớ lại những người đã đắc tội trong dĩ vãng, thì thấy chưa từng đụng mặt người này, nhưng ánh mắt thù hận của đối phương khiến trong lòng hắn nhớ kỹ người này.
“Luyện Khí tầng bốn mà thôi, nếu như không quen biết, tiến vào sơn mạch tìm cơ hội giải quyết gã thôi, cũng không phải là chuyện to tát gì. Nếu không Lục đạo hữu cho ta mấy viên Tụ Khí đan, ta đi lấy đầu của hắn cho.”
Một hương thơm thoang thoảng từ phía sau thổi tới, Lục Tiểu Thiên quay đầu lại, mới phát hiện Vương Viện với thân hình đầy đặn đã dí sát phía sau, quay đầu lại xém tí đã đụng phải bộ ngực căng phồng của mụ rồi. Lục Tiểu Thiên là một đồng nam hàng thật giá thật, còn là lần đầu tiên bị người khác giới đứng sát như vậy, nhất thời cổ cũng đỏ lên, liên tục lui về sau vài bước. “Không cần đâu, gã đó nếu như muốn tìm chết, bản thân ta cũng có thể giải quyết.”
“Đúng vậy, tu vi của Lục đại ca không thấp hơn ngươi, đâu cần ngươi xuất thủ.” Lạc Thanh không vui nhìn Vương Viện nói.
“Người ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút thôi, giao dịch của Phạm Thanh và Hà Đà Tử chắc chắn không đơn giản, hai huynh muội này có vẻ tin tưởng ngươi, thời khắc mấu chốt, cũng chỉ có các ngươi có thể kiềm chế Phạm Thanh, tới lúc đó người ta cũng sẽ đứng ở phía các ngươi a.”
Vương Viện khẽ nói bên tai Lục Tiểu Thiên vài câu, lại liếc Lạc Thanh một cái, cười khúc khích vài tiếng rồi lui sang một bên.
“Con hồ ly tinh này!” Lạc Thanh thấp giọng mắng, nhắc nhở Lục Tiểu Thiên: “Lục đại ca, nữ tử này rất thần bí, huynh đừng có dễ dàng tin lời của ả.”
“Sẽ không đâu.” Lục Tiểu Thiên mỉm cười, Lạc Thanh tựa hồ đối với Vương Viện có loại địch ý nào đó, bất quá Vương Viện cũng không đơn giản, hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ là tạm thời không thể nói rõ.
“Chúng ta mau đi thôi, nhất định phải trước khi trời tối đi đến điểm tập trung của tán tu trong sơn mạch nghỉ ngơi, nếu không đi đường ban đêm sẽ vô cùng nguy hiểm.” Phạm Thanh nói.
Mọi người đều gật đầu, ban đêm yêu thú hoạt động càng nhiều hơn. Nếu như không thể tới điểm tập trung, tiểu đội rất dễ gặp phải tập kích của yêu thú.
Tán tu khác xuất hành cũng có suy nghĩ như vậy, sau khi ra khỏi thành, tất cả tán tu đều nhanh chóng tăng tốc sải bước đi nhanh, thi triển Khinh Thể thuật, Ngự Phong thuật, một bước là đi được vài trượng.
Tốc độ của Hoa Báo cũng không phải chậm, bất quá Lục Tiểu Thiên bình thường đa số thời gian dùng để luyện đan, tu luyện. Trong kết giới linh thạch sung túc, hắn sẽ không lười biếng mà cưỡi trên Hoa Báo, trước mắt là cơ hội tốt để luyện tập pháp thuật.
Sau khi thi triển pháp thuật, tốc độ mọi người đột nhiên đề cao không ít. Thành trì cao lớn của Vọng Nguyệt thành rất nhanh liền biến mất ở phía sau lưng.
Sau khi tiến vào sơn mạch, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có những tiểu đội khác từ bên cạnh đi qua, nhưng điểm tập trung của tán tu trong sơn mạch cũng có không ít. Mỗi người đều có dự tính riêng của mình, nơi nghỉ ngơi và bổ sung vật diệu cần thiết. Phương hướng đi đến cũng không giống nhau, tiểu đội tán tu khác càng ngày càng ít gặp.
“Trên đường để diểm tập kết đi qua quá nhiều đội ngũ tán tu khác, cho dù là linh vật, đa phần cũng bị người khác hái hết rồi, ta biết một con đường nhỏ, ít có người đi, lộ trình lại gần hơn, chỉ là khó đi hơn một chút, đối với tu sĩ chúng ta mà nói, khác biệt cũng không lớn. Nếu vận khí tốt trên đường còn có thể phát hiện được linh thảo, linh thạch…” Sau khi đi được hơn nửa canh giờ, Hà Đà Tử đề nghị.
“Cũng được, con đường hiện tại cứ đi thẳng tới, cái gì cũng không có, hết sức buồn chán.” Ý kiến của Hà Đà Tử rất nhanh đạt được sự hưởng ứng của Trương Quảng. Trương Quảng cũng lần đầu tiên vào sơn mạch, sớm đã không nhẫn nại với kiểu lên đường gấp rút như vậy.
Người khác cũng không có ý kiến gì, nơi này tán tu ra vào không ít, ban ngày tương đối không có nguy hiểm gì quá lớn. Nếu như là ban đêm, nói không chừng sẽ có yêu thú lang thang qua đây.
“Được rồi, ta đi phía trước dẫn đường, tuy rằng không có yêu thú lợi hại, bất quá cũng có một số yêu trùng phiền phức, mọi người tốt nhất nên mở ra phòng hộ tráo.”
Nói xong, xung quanh Hà Đà Tử liền xuất hiện một cái quang tráo màu vàng nhạt, chính là Thổ Linh Tráo. Phòng ngự kém hơn Thổ Linh Giáp, nhưng tiêu hao ít nguyên khí hơn, có thể duy trì lâu hơn, có thể phòng ngự một số tập kích của yêu trùng, yêu thú cấp thấp.
Đám người Lạc Viễn đều mở ra hộ tráo, Thuỷ Linh Tráo, Hoả Linh Tráo… loại nào cũng có. Lục Tiểu Thiên tay phải cầm kiếm, bàn tay trái cầm một tấm linh phù, đồng thời gia trì Kim Cương tráo lên bản thân, cẩn thận đi theo đội ngũ.
Hà Đà Tử dẫn theo một đoàn người đi qua một con suối, lại đi qua hai toà núi nhỏ. Khi đi tới đỉnh một ngọn núi nhỏ, trên đó sinh trưởng rất nhiều Trà thụ, không ít quán rượu trong Vọng Nguyệt thành bán cho khách nhân loại linh trà rẻ nhất chính là hái từ những loại Trà thụ này xuống. Một con đường mòn uống lượn đi xuống dưới, vòng qua một khu rừng trúc rậm rạp.
Lúc này Trương Quảng tính tình nóng nảy vội chạy tới trước.
“Di, Ngưng Xuân Thảo!”
Lạc Thanh vô cùng tinh mắt, vừa lúc nhìn thấy bên cạnh rừng trúc có một cây linh thảo bị che khuất dưới tán lá của mấy cây Trà thụ, nhất thời sắc mặt kinh hỉ, vội xông tới trước, hái linh thảo vào tay, quay lại nói với Lục Tiểu Thiên.
“Lục đại ca, cây linh thảo này huynh có thể sử dụng không?”
“Sau này có lẽ có thể sử dụng, cây Ngưng Xuân thảo này xem hoả hầu không tới hai năm, giá trị ba khối hạ phẩm linh thạch, viên Tụ Khí đan này muội trước thu lấy, phần linh thạch còn thiếu sau đó muội hãy bổ sung sau.”
Lục Tiểu Thiên thu lấy Ngưng Xuân Thảo, vung tay bỏ vào trong túi trữ vật, thực tế là đưa vào trong kết giới. Ngưng Xuân thảo có thể luyện chế Hồi Xuân đan, có thể điều trị rất nhiều vết thương do pháp thuật gây nên, nhiều khi thậm chí còn có thể bảo mệnh.
“Đa tạ Lục đại ca.” Lạc Thanh nhận lấy đan dược rồi vui mừng nói.