Năm tháng sau.
“Hỗn nguyên giả, nguyên khí chưa phân, hỗn độn quy nhất, sự bắt đầu của nguyên khí là sinh ra từ trong hỗn độn, ngoài sáng trong ám… “
Lục Tiểu Thiên ngồi khoanh chân lên thảm rơm trên mảnh đất trống ngoài sơn động, yên lặng vận chuyển công pháp Hỗn Nguyên Kinh, ngưng thần bế khí, bài trừ tạp niệm bảo hộ tinh, khí, thần. Sau khi một tia nguyên khí trong thể nội tuần hoàn hết vòng chu thiên thứ hai, hắn liền thở ra ngụm trọc khí. Trước kia khi chưa bước vào tầng thứ nhất của luyện khí kỳ, tia nguyên khí trong ngực Lục Tiểu Thiên vừa luyện ra liền lập tức tiêu tán. Nhưng vào lúc này, tia nguyên khí từ trong miệng hắn giống như một mũi tên ngắn bắn ra. Lục Tiểu Thiên tốn hết gần bốn tháng thời gian mới tiến được vào luyện khí kỳ tầng một, tới tháng thứ năm mới từ từ củng cố được một chút.
“Chết rồi, xém tí nữa quên cho Tiểu Lục Nghĩ ăn Linh Thú đan.”
Lục Tiểu Thiên vỗ trán, ngoài sơn động linh khí càng thêm nồng đậm, do vừa rồi thời gian tu luyện dài hơn một chút gây nên, lúc này mới định thần lại. Lục Tiểu Thiên đứng lên, hai chân bé nhỏ vội vàng chạy đi vào động phủ. Con Hắc Hùng ngoài cửa mở mắt ra nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, liền lười biếng nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Lục Tiểu Thiên theo thói quen chạy tới mật thất của luyện đan phòng, lấy ra một cái bình nhỏ màu trắng rồi chạy tới linh thú phòng. Bên trong có một cái ao vuông bằng ngọc nhỏ cỡ một trượng, rải rác bên trên một số lá cây Bạch Huỳnh Thảo. Bạch Huỳnh Thảo là một loại linh thảo cấp thấp, trên mặt lá lưu động một lớp ánh sáng mỏng manh màu trắng, trên lá thỉnh thoảng phát ra động tĩnh nhè nhẹ.
Lục Tiểu Thiên từ trong cái bình nhỏ màu trắng lấy ra mười mấy viên thuốc màu đen toả ra hương thơm kỳ lạ, rắc lên trên lá của Bạch Huỳnh Thảo.
Tê tê…
Trong ao ngọc lập tức có tiếng động vang lên, hơn hai mươi con kiến màu xanh lục lớn gấp năm sáu lần con kiến bình thường từ trong kẽ lá bò ra, tranh nhau lao tới thú linh đan há miệng nuốt lấy.
“Một con, hai con… “
Tranh thủ trong lúc cho Tiểu Lục Nghĩ ăn, Lục Tiểu Thiên đếm lại số lượng, sau khi không thấy thiếu con nào liền thở phào nhẹ nhõm. Nửa năm nay, hắc bào lão giả thường xuyên ra ngoài. Lục Tiểu Thiên ngoại trừ tu luyện còn phải phụ trách giúp lão chăm sóc đám Tiểu Lục Nghĩ này.
Đám Tiểu Lục Nghĩ này là linh trùng cấp thấp, nuôi cũng không dễ, gần nửa năm nay, chỉ mới nuôi được hơn hai mươi con. Một khi không đủ thức ăn, đám Tiểu Lục Nghĩ sẽ tàn sát lẫn nhau.
Hai tháng trước cũng bởi vì Lục Tiểu Thiên cho ăn không kịp, có hai con Tiểu Lục Nghĩ bị những đồng loại khoẻ mạnh hơn ăn thịt. Vì điều này Lục Tiểu Thiên bị hắc bào lão giả đánh cho hai mươi roi, đau tới chết đi sống lại, nghỉ dưỡng ba ngày mới có thể đi lại được. Sau lần giáo huấn đó, Lục Tiểu Thiên vẫn luôn vô cùng cẩn thận.
Lục Tiểu Thiên đem nút gỗ đậy lại miệng tiểu bình. Đột nhiên trên mặt đất xuất hiện một cái bóng dài, Lục Tiểu Thiên trong lòng căng thẳng nhưng rất nhanh liền thở ra, quay người lại quả nhiên chính là hắc bào lão giả.
“Cảnh lão!” Lục Tiểu Thiên thi lễ với hắc bào lão giả.
“Ngươi biết là ta?” tu vi của lão hơn xa Lục Tiểu Thiên, vừa rồi mới xuất hiện ngoài cửa linh thú phòng, Lục Tiểu Thiên gần như ngay lập tức cảm giác được, hắc bào lão giả có chút kinh ngạc.
“Trên mặt đất có một bóng người mờ mờ, lại có Hắc Hùng bảo hộ ngay cửa động phủ, có thể vô thanh vô tức đi vào động phủ thì chỉ có Cảnh lão mà thôi.” Lục Tiểu Thiên thành thật đáp lời.
“Không tồi, tuổi còn nhỏ lại có đầu óc lại linh hoạt như vậy, trong đồng lứa cũng xem như là kẻ xuất chúng.” Hắc bào lão giả gật đầu nói. Lão thầm tiếc tiềm chất linh căn của hắn hơi tệ một chút, nếu là trước kia cũng không phải không thể thu làm thân truyền đệ tử. Chỉ là từ sau khi Địa Hoả Cung bị diệt, hắc bào lão giả nghĩ tới hai chữ “ đệ tử”, mặt liền tối sầm lại.
“Ảnh Nghĩ cũng nuôi dưỡng rất tốt, đây là Tụ Khí đan, thưởng cho ngươi đó.” Hắc bào lão giả từ trong người lấy ra một bình đan dược, vẫy tay một cái liền bay tới trước người Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên nhận lấy liền mở nắp bình ra, bên trong có một luồng hương thơm sảng khoái của đan dược bay vào mũi. Hắn không khỏi vui mừng, Tụ Khí đan là đan dược dành cho tu sĩ luyện khí sơ kỳ, từ tầng một tới tầng ba đều có hiệu quả không tồi. Viên đan dược này, đối với một kẻ mới luyện khí tầng một như hắn mà nói có thể bằng ba tháng khổ luyện.
“Đa tạ Cảnh lão tặng đan.” Lục Tiểu Thiên thu hồi viên đan dược rồi nhanh chóng cảm tạ.
“Chỉ cần ngươi làm tốt việc của mình, ta sẽ không bao giờ keo kiệt.” Hắc bào lão giả gật đầu nói. Sau đó lão lấy ra một cái hồ lô bằng ngọc nói. “Sau này thời gian ta ở động phủ có thể sẽ càng ít, đám Ảnh Nghĩ trong hồ sau khi trưởng thành mà ta vẫn chưa quay lại, ngươi liền bỏ đám Ảnh Nghĩ thành thục vào trong hồ lô bằng ngọc này.
Lúc này Lục Tiểu Thiên mới biết đám Tiểu Lục Nghĩ gọi là Ảnh Nghĩ, nhưng sắc mặt hắn có chút phiền muộn. Đám Ảnh Nghĩ là loại linh trùng cấp thấp, sức sát thương không lớn, nhưng có tác dụng gây tê cực mạnh. Hai tháng trước chính là lúc Lục Tiểu Thiên cho ăn không kịp, không cẩn thận cho tay vào trong hồ liền bị cắn một cái, hành động lập tức bị trì trệ, ngã vật ra trên tấm da thú, qua một đêm dậy trễ hơn thường ngày hai canh giờ, sau khi tỉnh dậy, đám Ảnh Nghĩ trong hồ đã tàn sát lẫn nhau rồi.
“Cảnh lão, con sau khi bị Ảnh Nghĩ cắn, thời gian bị tê liệt gần một ngày. Nếu như không có thủ đoạn phòng ngừa, con sợ sẽ làm chậm trễ việc của Cảnh lão.” Lục Tiểu Thiên cẩn trọng nói, sợ sẽ làm cho hắc bào lão giả không cao hứng.
“Đây là bình thuốc trị liệu vết cắn của Ảnh Nghĩ, ngươi chỉ cần uống giải dược trước khi làm việc là được.” Hắc bào lão giả lại đưa cho Lục Tiểu Thiên một cái bình nhỏ.
“Dạ, Cảnh lão.”
Lục Tiểu Thiên sau khi nhận giải dược liền nghĩ, chẳng trách trước đây lão đối với mình luôn lạnh lùng nghiêm khắc mà lúc nãy lại đưa ra một viên Tụ Khí Đan, thì ra là muốn để mình làm khổ sai. Cho dù là giải dược nhưng vết thương bị Ảnh Nghĩ cắn cũng rất là đau a. Chỉ là hắc bào lão giả an bài như vậy rồi cũng không có chỗ cho hắn cự tuyệt.
“Ta ngày mai phải đi rồi, lò luyện đan cũng sẽ đem đi.” Hắc bào lão giả nói.
“Linh thú đan cũng sắp dùng hết rồi, nếu Cảnh lão lại không quay về, con sợ rằng không thể tiếp tục chăm sóc đám Ảnh Nghĩ này.” Lục Tiểu Thiên thành thật nói.
“Ta nơi đây còn có một cái lò luyện đan nhỏ, tuy rằng không tốt lắm, nhưng luyện chế linh thú đan cũng đủ rồi.”
Hắc bào lão giả lại lấy một cái lò luyện đan nhỏ bằng sắt toàn thân màu đen, kém xa cái mà hắc bào lão giả sử dụng. Chỉ là bản thân Lục Tiểu Thiên không có đan phương nào khác, cũng không có linh dược khác, đối với điều này Lục Tiểu Thiên cũng không để tâm. Lục Tiểu Thiên nghĩ hiện tại bản thân không có một chút thủ đoạn tự vệ nào cả. Thông qua lời nói của hắc bào lão giả và những người khác, Lục Tiểu Thiên biết tu sĩ không chỉ phải có pháp lực, còn phải tu luyện pháp thuật, hoặc là kỹ năng chiến đấu mới có thể gọi là có sức chiến đấu.
Khi xưa ở Lôi Đao Môn, sau khi Thạch Thanh Sơn đại ca tu luyện nội công tâm pháp cũng còn phải tu luyện võ kỹ mới có thể chân chính gọi là võ giả. Vì vậy, Lục Tiểu Thiên nghĩ võ giả và tu tiên giả cũng có tương đồng.
Thời gian lão giả ra ngoài càng ngày càng dài, cho nên Lục Tiểu Thiên sau khi suy nghĩ cẩn thận liền lấy hết can đảm nói: “Cảnh lão, lỡ như tới lúc đó người không trở lại kịp, con phải ra ngoài thu thập linh dược để luyện chế Linh Thú đan. Nếu như mang Hắc Hùng theo, rồi có yêu thú xông vào động phủ, con sợ sẽ làm hỏng đồ đạc trong động phủ. Còn nếu như con không mang theo Hắc Hùng, gặp phải nguy hiểm là chuyện nhỏ, lỡ như con không về được, làm chậm trễ việc nuôi dưỡng đám Ảnh Nghĩ của Cảnh lão, e rằng sẽ phụ sự hy vọng của người.”
“Ý của ngươi là muốn ta dạy ngươi pháp thuật sao?” Cảnh lão âm trầm cười nói, đôi mắt giống như hai con rắn độc đang lạnh lùng nhìn hắn.
“Không, con không dám.”
Trán Lục Tiểu Thiên đổ ra từng tầng mồ hôi lạnh, áp lực của cao giai tu sĩ khiến cho Lục Tiểu Thiên hai chân run rẩy, lúc này có thể kiên trì mà không quỳ xuống đã là không tồi rồi.
Mặt Cảnh lão âm trầm, linh dược phát hiện trong hạp cốc là thứ lão nhất định phải có được. Còn Ảnh Nghĩ là một đòn sát thủ khác của lão. Tuy rằng sát thương riêng lẻ không mạnh, lúc trước mấy lần đại chiến với đệ tử Linh Tiêu Cung bị diệt đi hơn một nửa. Tiểu gia hoả trước mắt còn có chỗ khả dụng, theo như những gì mà Lục Tiểu Thiên nói, thật sự có chút khó khăn.
Sau khi cân nhắc một chút, sắc mặt Cảnh lão sáng lên, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, sau đó lấy ra một cái tiểu hoàn màu cổ đồng, còn có một quyển sách đưa cho Lục Tiểu Thiên. “Đây là Linh Thú hoàn, quyển sách là luyện thú chi thuật, ngươi có thể dẫn theo Hắc Hùng đi thu phục một con linh thú cấp thấp.”
“Tạ ơn Cảnh lão.”
Lục Tiểu Thiên cuối cùng cũng thở ra một hơi, đối với hắc bào lão giả, trong tâm hắn thật sự có chút sợ hãi. Nếu như không phải bắt buộc, Lục Tiểu Thiên cũng không nguyện ý vô duyên vô cớ thừa nhận loại áp lực này. Chỉ là một khi hắc bào lão giả đi rồi, hắn phải tự mình ra ngoài thu thập linh dược luyện chế Linh Thú đan, quả thật rất là nguy hiểm, vì suy nghĩ cho tính mạng của mình, không thể không nói.