Mục lục
Độc Bộ Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Miền Bắc gọi là Quả Trám, miền nam gọi là Cà Na.

Lục Tiểu Thiên ở trên tản đá run lẩy bẩy, cảm giác thời gian trôi qua thật gian khổ. Chỉ là phía trên đoạn nhai thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng sói tru, Lục Tiểu Thiên không rõ có phải là bầy sói lúc sáng hay không, hơn nữa bây giờ là đêm tối, gió quá lớn, nếu như hắn ráng cố leo lên, chỉ sợ không cẩn thận liền bị gió thổi bay xuống dưới, lúc đó e rằng một chút cơ hội may mắn cũng không có.

Vào mùa đông, do giá rét nên nhu cầu lương thực so với bình thường lớn hơn rất nhiều. Vừa qua nửa đêm chưa được bao lâu, bụng Lục Tiểu Thiên lại lần nữa kêu lên.

Dưới cái lạnh và đói, lại không có chỗ nào để tìm thức ăn, hắn thật sự có chút chật vật. Lục Tiểu Thiên liền đứng đậy lần nữa chặt mấy cái đằng khô héo, bỏ thêm vào đống lửa để đẩy lùi một chút lạnh giá cũng tốt.

Cũng may thanh đằng trên bình đài vẫn chưa có ai thu thập qua, nên vẫn còn không ít, cũng đủ để ứng phó một đoạn thời gian.

Sau khi thêm vào một ít củi khô, cảm nhận hơi nóng mà nó truyền đến, cảm giác lạnh trên người cũng tiêu tán đi không ít. Nhưng dưới sức gió lạnh thổi qua, ngọn lửa cũng phiêu hốt bất định, củi khổ cũng cháy hết rất nhanh.

Lục Tiểu Thiên không thể không tiếp tục thu thập một phen, dùng đoản kiếm chặt một ít đằng khô. Hắn dùng sức kéo, phát hiện nó lại không hề động đậy.

Hắn tò mò tiến lên xem, phát hiện bộ rễ phía dưới gốc thanh đằng này mọc dài ra đâm xuyên vào trong vách núi. Hơn nữa vách núi kiên cố bị đẩy lên, chằng chịt vết nứt. Từ vết nứt đó, Lục Tiểu Thiên nương theo ánh sáng của sao trời, phát hiện bên trong lại mọc ra một vật giống như là khoai lang. Do mọc ở bên trong cũng không nhìn ra kích thước của thứ này.

Phát hiện bất ngờ này khiến hắn có chút mừng rõ, nhanh chóng dùng đoản kiếm cẩn thận cạy ra những tảng đá bên ngoài, bề mặt vách đá này tựa như bị nứt toát từ bên trong rồi, Lục Tiểu Thiên không dùng bao giờ khí lực liền cạy ra được một cái lỗ lớn kế bên, bên trong lộ ra một quả đạm thanh sắc*, bề mặt trơn nhẵn, chỉ to bằng quả trứng ngỗng.

*Đạm thanh sắc: màu xanh nhạt.

So với khoai lang nhỏ hơn nhiều, Lục Tiểu Thiên trong lòng không khỏi có chút thất vọng, nếu như to cỡ củ khoai lang ít nhiều cũng lấp được cái bụng, hắn liền có tự tin kiên trì hơn bầy sói trên đoạn nhai rồi. Nhưng loại quả nhỏ như trứng ngỗng này, e rằng cũng không chống đỡ được bao lâu, đành xem như có còn hơn không vậy. Loại quả như trứng ngỗng này, sờ vào cũng không phải rất cứng, lại có thể làm vách núi kiên cố này bị nứt vỡ. Sau khi thất vọng, Lục Tiểu Thiên tò mò rồi nhịn không được mà miệng cứ lẩm bẩm quả này thật kỳ lạ.

Có được kinh nghiệm lúc nãy, Lục Tiểu Thiên lại tìm kiếm bên trong đống thanh đằng, nhưng lại không tìm thấy gì cả. Vì vậy hắn lại lui về, dùng đoản kiếm mở một lỗ nhỏ trên thanh quả này, nơi đó liền có hoả quang chiếu rọi, thấm ra vài giọt chất lỏng màu xanh. Chỉ cần ngửi thôi, hắn liền cảm thấy sảng khoái nhẹ nhõm.

Thanh quả này hương thơm dễ chịu, Lục Tiểu Thiên vội vàng đặt đoản kiếm xuống, không chút lãng phí dùng lưỡi liếm hết chất lỏng chảy ra trên đó. Vị ngọt tan ra nơi đầu lưỡi. Đây là lần đầu tiên hắn ăn được loại quả ngon như vậy. Vừa đói vừa lạnh, hắn nuốt cả thịt lẫn vỏ của quả này vào bụng, hoàn toàn không chừa lại gì.

Ngon thì ngon, nhưng mà ăn không no, Lục Tiểu Thiên liếm liếm môi vẫn còn ăn chưa đã. Tuy nhiên trong lúc hắn thưởng thức dư vị của thanh quả, lại không nhận thấy thịt, vỏ và chất lỏng của thanh quả sau khi nuốt vào bụng, liền hoà tan tụ lại thành một quang đoàn màu thanh sắc. Trong lúc Thanh sắc quang đoàn nhấp nháy, trông có vẻ thần bí, huyễn hoặc và có vẻ đại khí phách.

Thanh sắc quang đoàn cấp tốc xoay tròn, trong lúc thanh quang ẩn hiện, nhanh chóng khuếch trương thành một không gian cổ xưa, rộng lớn và kỳ dị. Nhưng cái không gian kỳ dị vô cùng rộng lớn này lại ẩn tàng trong bụng của Lục Tiểu Thiên.

Đột nhiên một tiếng chấn động, trong não hãi tựa như một tiếng sấm nổ vang, chấn cho Lục Tiểu Thiên nhất thời tinh thần hoảng hốt.

Lục Tiểu Thiên cảm thấy giống như có ngàn vạn con sóng lớn đang trong cơ thể xông loạn, thần thực bàng bạc vô biên bị đè nén tựa như lúc nào cũng sẽ làm cho cơ thể hắn nổ tung. Thậm chí hắn còn mơ hồ thấy được vầng hào quang màu thanh sắc loé lên trong cơ thể, ngay cả làn da cũng bắt đầu căng phồng hiện ra từng vết nứt nhỏ, giống như một món đồ sứ sắp bị nứt vỡ.

Vết nứt giống như mạng nhện lây lan ra tứ phía, máu rỉ ra không ngừng từng những vết nứt ấy, chỉ trong chốc lát, Lục Tiểu Thiên liền trở thành một huyết nhân.

Đây cuối cùng là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ trái thanh quả đó có độc? Lục Tiểu Thiên trong lòng kinh hãi, độc tính này cũng quá mãnh liệt a.

Khí lưu trong cơ thể xông loạn vẫn không có chút nào dừng lại.

Chẳng lẽ phải chết tại đây sao?

Khi Lục Tiểu Thiên đau khổ cùng cực, luồng khí khổng lồ trong cơ thể xông thẳng vào trong thức hải.

Ầm một tiếng, Lục Thiểu Thiên trước mắt tối sầm, hoàn toàn hôn mê.

Nhưng tất cả cũng không vì vậy mà dừng lại, máu trên người Lục Tiểu Thiên vẫn không ngừng chảy ra. Chỉ là những vết máu đó chảy ra vẫn không biến mất chút nào, mà lại khuếch tán thành màn sương máu mỏng manh, bám vào bên ngoài cơ thể Lục Tiểu Thiên, nổi bật dưới vầng sáng màu xanh, vô cùng quỷ dị. Đột nhiên, tiếng sấm vang lên, lấy cơ thể Lục Tiểu Thiên làm trung tâm, hình thành một vòng xoáy cực lớn, sương mù màu trắng ở xung quanh đều lao thẳng vào phía trung tâm vòng xoáy.

“Sao lại tới nơi đây nữa?” Huyết Chu Nho thân mang huyền y sau khi nhìn thấy ngôi nhà tranh phía trước, sắc mặt vô cùng khó coi nói.

Bóng người vụt qua, ba người khác lần lượt tới nơi, chính là ba người hắc bào lão giả, đại hồ tử, còn có thiếu phụ váy xanh. Thiếu phụ váy xanh lo lắng nói: “Chúng ta cũng ở phụ cận đi qua đi lại bảy tám lần rồi, cũng vẫn không tìm được lối ra, ảo trận nơi này, quả thật lợi hại. Cứ tiếp tục như vậy, e rằng chúng ta quả thật sẽ bị vây chết ở đây. Cảnh lão quái, ngươi mau mau nghĩ biện pháp đi!”

“Ảo trận nơi đây lợi hại như vậy, ta có thể có biện pháp gì chứ, trước mắt chỉ có thể đi một bước tính toán một bước thôi.”

Hắc bào lão giả sắc mặt âm trầm, bị vây trong chỗ này gần hai tháng rồi, đổi lại là ai thì tâm tình cũng không thể nào tốt được, nếu không phải trong đại trận này, lâu lâu cũng có thể tìm được một chút thức ăn, chỉ sợ đói cũng đói chết rồi. Bởi vì chỉ Kim Đan kỳ đại năng mới có thể tích cốc, không cần phải ăn.

Ục ịch…

Một tràng tiếng heo kêu vang lên.

“Không tốt, đó là Yêu Hào Trư, số lượng rất nhiều.” Đại hồ tử nhìn thấy từng đầu Yêu Hào Trư nhảy ra từ đám cỏ dại trong sương mù liền kinh hãi nói. Đám Yêu Hào Trư này tuy rằng là nhất cấp yêu thú, nhưng có thực lực tương đương với Luyện Khí tầng ba. Hơn nữa da thịt dày béo so với một số nhị cấp yêu thú còn khó gây thương tổn hơn, lực xung kích khiến mọi người cũng khá đau đầu.

“Nói nhãm làm chi, giết đi là được.” Huyết Chu Nho đã không còn nhẫn nại, tay thò vào trong túi trữ vật, lấy ra hai cái luân bàn màu bạc, hai tay dùng sức ném ra. Luân bàn màu bạc phát ra âm thanh vo ve bay thẳng tới đám Yêu Hào Trư ở đối diện.

Chi… Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Yêu Hào Trư bị lưỡi đao trên luân bàn trực tiếp cắt làm đôi.

Đôi tay thiếu phụ áo xanh vươn ra trước, hai dãy lụa màu tím dài mấy trượng từ trong tay áo bay ra, đồng thời quấn chặt lấy hai con Yêu Hào Trư. Bàn tay thiếu phụ áo xanh nắm lại, dãy lụa quấn chặt hai con Yêu Hào Trư điên cuồng đập mạnh xuống đất, ầm ầm mấy tiếng, liền đập ra hai cái hố lớn. Khi dãy lụa bị thu hồi, hai con Yêu Hào Trư nằm trên mặt đất thất khiếu chảy máu, co giật vài cái rồi không còn động tĩnh.

Hừm hừm…

Một con hình thể lớn gần một trượng, hai răng nanh tràn đầy vết máu thò ra từ miệng, hai mắt đầy hung quang từ trong sương mù đi ra. Sau khi con Yêu Hào Trư khổng lồ này xuất hiện, soạt soạt soạt, bốn phía liên tục xuất hiện hơn mười con Yêu Hào Trưa thể hình màu đen lớn nhỏ không đều, bên ngoài cơ thể lông tơ dựng đứng lên như kim châm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK