Vù…
Lỗ nhỏ trên nắp tiểu đỉnh của lò luyện đan truyền ra một mùi hôi thối, Trịnh Sĩ Kỳ dù biết Luyện Đan sĩ luyện chế đan dược mới lạ tỉ lệ thành đan sẽ không cao, nhưng sắc mặt vẫn tối sầm lại, trái tim như treo ở cổ họng nhìn Trương Quảng bị Thanh Trúc Phong chích như cái đầu heo đang hôn mê bên cạnh y.
Lục Tiểu Thiên mặt không chút thay đổi, tiện tay thi triển một cái Thuỷ Cầu thuật, rửa đi sạch sẽ tạp chất bên trong tiểu đỉnh. Huyết Thanh đan là đan dược giải độc nhị cấp, là đan dược mà Luyện Đan sĩ trung kỳ mới có thể luyện chế, hắn chưa hề luyện qua.
Bất quá tỉ lệ thành đan khi luyện chế Tụ Khí đan của hắn đã gần năm thành, bàn về thực lực, sớm đã là Luyện Đan sĩ trung kỳ rồi. Thông thường đan dược có thể tăng trưởng tu vi, luyện chế cũng khó các loại đan dược khác. Độ khó của Huyết Thanh đan không hề cao, hơn nữa thời gian luyện chế cũng ngắn, chỉ khoảng nửa canh giờ thôi.
Sau khi luyện lò thứ nhất bị phế, Lục Tiểu Thiên trong lòng liền có chút hiểu biết, xe nhẹ đường quen, sau khi rửa sạch tiểu đỉnh, tiếp tục nổi lửa luyện chế lò thứ hai.
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, trong lò luyện đan truyền đến từng trận hương thơm, khiến cho người ta khí huyết trì trệ.
Khai lò, nghiệm đan!
Hai viên đan dược trong suốt huyết sắc, một viên trong đó rõ ràng càng ngưng thật hơn, hơn nữa nhiều thêm hai đạo đan văn.
“Trung phẩm Huyết Thanh đan!” Phạm Thanh đứng gần hơn, thất kinh kêu lên. Giật mình nhìn Lục Tiểu Thiên: “Tạo nghệ của Lục đạo hữu trên phương diện luyện đan thật sự quá kinh người.”
Không chỉ Phạm Thanh, người khác vẻ mặt cũng kinh hãi. Lần đầu tiên còn là phế đan, dưới tình huống như vậy, có thể ở lần thứ hai luyện ra trung phẩm đan dược, không phải là Luyện Đan sĩ bình thường có thể làm được.
“Ta sớm đã nói qua, Lục Tiểu Thiên là một Luyện Đan sĩ vô cùng lợi hại, các ngươi lại không tin.” Lạc Thanh cao hứng nói, phảng phất đan dược là do nàng luyện chế ra vậy.
“Vận khí tốt mà thôi.” Lục Tiểu Thiên cười nhẹ nói, đưa viên trung phẩm đan dược cho Trịnh Sĩ Kỳ.
Trịnh Sĩ Kỳ kinh hỉ không thôi, vốn còn tưởng Lục Tiểu Thiên có thể luyện chế thành công đã không tồi rồi, không nghĩ tới còn là trung phẩm đan dược. Sau khi cảm tạ, Trịnh Sĩ Kỳ vội vàng hoà tan trong nước, sau đó đổ vào miệng Trương Quảng.
“Hiện tại Trương đạo hữu đã phục dụng đan dược, chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, cần phải nhanh chóng lên đường, nếu không một khi trời tối, không kịp đi tới cứ điểm tụ tập của tán tu thì sẽ rất là phiền phức đó. Chúng ta trên đường thay phiền nhau cõng lấy Trương đạo hữu thôi.” Nhìn Trương Quảng đã phục dụng đan dược, Phạm Thanh liền nói.
Do cần phải nhanh chóng lên đường, một đoàn người tốc độ so với trước nhanh hơn không ít. Lục Tiểu Thiên coi như hiểu rõ vì sao trong Vọng Nguyệt sơn mạch uy hiếp từ những tu sĩ khác còn lớn so với hung thú. Bọn họ không dễ dàng gì để tránh khỏi sự tập kích của Thanh Trúc Phong, lại gặp phải mấy lần bẫy rập do tu sĩ khác thiết kế. Bất quá với kinh nghiệm ra vào sơn mạch nhiều lần của Phạm Thanh, còn có Lạc Viễn mà nói, con đường nhỏ này người đi lại không nhiều, cạm bẫy gặp phải so với nơi khác đã ít hơn nhiều rồi.
Ví dụ, một cái thi thể đã ngã xuống, bên cạnh rơi vãi mấy khối linh thạch, túi trữ vật. Mấy cái linh thảo rất dễ được nhìn thấy, nhưng địa hình hiểm trở, dễ bị phục kích, linh thảo chưa ai hái qua. Chỉ là Lục Tiểu Thiên cẩn thận nhìn lại, ẩn ẩn có thể phát hiện trong bụi cỏ có vài vết máu còn chưa khô, vết tích chiến đấu chưa được xử lý sạch sẽ, hiển nhiên trước bọn họ, có người đã bị tập kích qua, hơn nữa còn có người đã vong mạng.
Có lần giáo huấn của Thanh Trúc Phong, toàn bộ người trong tiểu đội cũng không dám mạo hiểm xông tới đó, hơn nữa trực tiếp đi qua, không còn vì loại linh thảo ít ỏi này mạo hiểm.
“Xích Băng Tang!” Khi đi qua một khe núi, Lục Tiểu Thiên phát hiện giữa mấy khối đá lớn, có một cây sinh trưởng cao hơn một thước, lá cây màu xích hồng giống như một bàn tay người vậy, một cây con đang tán phát ra linh khí.
“Sao vậy, Lục đạo hữu đối với Xích Băng Tang này có hứng thú? Cây Xích Băng Tang này phải sinh trưởng hơn trăm năm mới có giá trị, thọ nguyên của đám tán tu Luyện Khí kỳ chúng ta cũng chỉ khoảng trăm năm thôi. Căn bản không đợi được, hơn nữa Xích Băng Tang cực khó gieo trồng, nếu không sớm đã bị người khác mang đi rồi.”
Phạm Thanh đi ở giữa đội ngũ nhìn thấy Lục Tiểu Thiên dừng lại, không khỏi cười nói.
“Có lẽ có thể thành công không biết chừng, nếu như chưa thể trúc cơ, lưu lại cho tử tôn cũng không tồi.”
Lục Tiểu Thiên đào Xích Băng Tang ra cẩn thận tránh tổn thương tới bộ rể, thừa dịp mọi người không chú ý, liền đưa vào trong kết giới.
Thông thường Xích Băng Tang trăm năm tuổi mới có giá trị, Băng tằm sau khi ăn phải lá của cây Xích Băng Tang trăm tuổi, sẽ nhả ra băng tơ, vô cùng dẻo dai, vững chắc có thể dùng để dệt thành Băng Ti Tàm Giáp, lực phòng ngự trong số linh khí phòng ngự cũng cực kỳ hiếm thấy, linh kỳ bình thường không thể nào xuyên thủng được, hơn nữa còn có thể phòng ngự một số pháp thuật nhất định, nhất là đối với pháp thuật Hoả thuộc tính, hiệu quả càng rõ ràng hơn.
E rằng so với một số pháp khí thấp giai, cũng không thua kém bao nhiêu. Đối với tán tu khác mà nói, Xích Băng Tang như là cái gân gà, tu sĩ Luyện Khí bình thường thọ nguyên cũng chỉ khoảng trăm năm, căn bản đợi không được, nếu như có thể đợi tới khi hoả hầu của Xích Băng Tang đủ đầy, phỏng chừng cũng đạt tới Trúc Cơ kỳ rồi.
Mà Trúc Cơ kỳ thi triển trung cấp phòng ngự pháp thuật cũng không hề thua kém Băng Ti Tàm Giáp. Cho nên mọi người không để Xích Băng Tang mới có mấy năm tuổi vào mắt. Cũng chỉ có tu tiên thế gia trong Vọng Nguyệt thành, hoặc là trong tu tiên môn phái truyền thừa lại, mới có thể có loại linh vật này. Bởi vì chỉ có truyền thừa mấy đời mới có thể đợi nó thành thục cho tử tôn hậu đại sử dụng.
Xích Băng Tang yêu cầu cực hà khắc, bất quá trong mắt của Lục Tiểu Thiên, đối với hắn việc này lại quá dễ dàng. Chỉ cần trồng vào trong kết giới, sau đó phân bón đủ linh thạch liền có thể gia tăng hoả hầu của nó rồi.
“Lục huynh quả là dụng tâm khổ cực rồi.” Trịnh Sĩ Kỳ cảm khái nói.
Tiểu đội đi hơn mấy trăm dặm, một con sông dài rộng mười bốn mười lăm trượng chắn ngang phía trước. Tiểu đội đi tới bên cạnh bờ sông, mặt nước nổi lên từng con sóng lăn tăn trong suốt.
Lục Tiểu Thiên chăm chú nhìn, chỉ thấy trong nước ẩn ẩn xuất hiện mấy con cự Ngạc* thanh sắc. Thanh Ngạc thành niên dài hơn hai trượng, tuy rằng chỉ là nhị giai yêu thú, nhưng lực lượng cơ thể vượt xa tu sĩ đồng giai, dù là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cũng không thể so bì, nếu không may rớt vào trong nước, tám chín phần mười sẽ bị Thanh Ngạc xé xác.
*Ngạc: cá sấu.
Thanh Ngạc tựa hồ cũng ngửi thấy khí tức con người, chỉ trong chốc lát, hơn mười con Thanh Ngạc với đủ kích cỡ lớn nhỏ tụ tập ở khu vực này.
“Hà Đà Tử, ngươi dẫn bọn ta đi đường nhỏ này, không ngờ lại có nguy hiểm như vậy, ngươi nói hiện tại làm sao để đi qua?” Vương Bình quơ quơ thiết côn, tức giận nhìn Hà Đà Tử, bộ dạng tựa như nếu y không đưa ra lý do hợp lý liền sẽ xuất thủ.
“Đúng vậy, chín người chúng ta nơi này, nếu như xuống nước cũng không đủ cho Thanh Ngạc xỉa răng.” Lạc Thanh sợ hãi lui về vài bước, đứng ở giữa Lạc Viễn và Lục Tiểu Thiên, mới có chút cảm giác an toàn.
“Đống nghiệt súc này có khứu giác thật tốt, các vị đạo hữu hãy bình tĩnh đừng nóng vội, Đà Tử ta đã dẫn mọi người đi đường này, tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết.” Hà Đà Tử cười nói, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bao giấy màu vàng, sau đó mở ra bên trong có một đống bột màu đen, bốc lên một mùi kỳ dị, vô cùng tanh tưởi.
“Khu Yêu Phấn*!” Người khác chưa chắc đã nhận ra lai lịch của bột phấn, nhưng Phạm Thanh đã thất thanh kêu lên.
*Khu Yêu Phấn: Loại phấn khu trục/ xua đuổi yêu thú.
“Đây là do ta ngẫu nhiên đạt được, chỉ là bắt chước theo Khu Yêu Phấn mà thôi, không có tác dụng gì lớn. Nhưng lại có thể dùng để xua đuổi yêu thú thấp giai. So với Khu Yêu Phấn chân chính có chênh lệch to lớn, bất quá đối phó những con Thanh Ngạc nhị giai yêu thú cũng đủ rồi.”
Hà Đà Tử lấy ra một chút phấn đen trong bao giấy vàng, rải vào trong nước. Bột phấn đen vào nước liền hoà tan, đồng thời nổi lên mấy bong bóng nước to cỡ quyền đầu, một cỗ khí tức khó ngửi trong nước toả ra khiến cho mọi người khó chịu. Hơn mười con Thanh Ngạc giống như là chim sợ cành cong, kinh hoảng bỏ chạy tứ tán.
“Khí tức này chỉ có thể duy trì một nén hương thời gian, thừa dịp hiện tại liền qua sông thôi.”
Hà Đà Tử cẩn thận cất chiếc túi giấy màu vàng đi, trong lùm cây cạnh bờ sông kéo ra một sợi thanh đằng, ném về phía cây lớn bên bờ đối diện, quấn chặt lên cây đại thụ. Còn gia trì một cái Khinh Thể Thuật lên bản thân, dùng sức kéo sợi dây đằng lấy đà lao đi, chạm nhẹ lên mặt nước vào bưllớc liền thành công nhảy qua bờ bên kia.
Luyện Khí kỳ tu sĩ bình thường không có năng lực phi hành, cho dù mượn dùng Ngự Phong thuật, một bước cũng chỉ có thể nhảy xa năm sáu trượng. Chỉ có tiến vào Trúc Cơ kỳ, mới có thể có thần thông đằng vân giá vũ, ngự kiếm phi hành. Bất quá không còn sự uy hiếp của mấy con Thanh Ngạc, sau khi có chỗ để mượn lực, khoảng cách mười lăm mười sáu trượng cũng không ngăn cản được mọi người trong tiểu đội.
Lục Tiểu Thiên cũng học theo như vậy, kéo một sợi dây đằng mượn lực vài bước liền có thể tới bờ đối diện.
Dược liệu của trung phẩm Huyết Thanh đan không tồi, đi thêm một canh giờ đường, Trương Quảng đã dần dần hồi tỉnh, sau đó nôn ói không ngừng. Đại lượng tạp chất hôi thối từng trong miệng tuông ra, tản ra một mùi thanh tưởi, đó là độc tố được tích luỹ bên trong cơ thể. Tuy rằng vẫn chưa khỏi hẳn, bất quá sau khi nôn ra độc tố, nét mặt đen tái của Trương Quảng cũng dễ coi hơn nhiều.
Lại đi thêm hơn một trăm dặm đường, có lẽ vì đã thâm nhập sâu bên trong Vọng Nguyệt sơn mạch, linh khí xung quanh rõ ràng so với vừa mới ra khỏi thành nồng đậm hơn không ít. Lúc này sắc trời đã bắt đầu tối dần rồi, trong sơn cốc, các tiếng hú kỳ dị của yêu thú ngày càng nhiều hơn.
Lục Tiểu Thiên đi theo tiểu đội đi tới bên ngoài một thung lũng, hai bên là vách núi cao chót vót, lối vào thung lũng cực kỳ nhỏ hẹp, khu vực giữa lại vô cùng rộng rãi, đủ sức dung nạp hơn ngàn người, dễ thủ khó công, loại đại hình thuận lợi như vậy, một khi gặp công kích của bầy yêu thú, tất cả tán tu cũng có thể nhanh chóng phản ứng, kết trận ngăn cản.
Trong thung lũng phân tán số lượng lớn các tiểu đội tu sĩ, mỗi đội chiếm một phần địa bàn nho nhỏ. Xung quanh thắp sáng những ngọn đốt soi sáng cả thung lũng.
“Kê Quan Huyết Thạch, bán Kê Quan Huyết Thạch đây. Chỉ cần năm khối hạ phẩm linh thạch, hoặc là đan dược đồng giá, đan dược trị thương cũng có thể!”
“Cần mua Hắc Ngọc Tục Cốt Cao, tại hạ nguyện ý ra ba khối hạ phẩm linh thạch, ra giá cao mua Hắc Ngọc Tục Cốt Cao!”
“Nhi giai yêu thú, Hắc Giác Cự Tê yêu đan…”
Tán tu trong thung lũng, có người đã tới được vài ngày, đã có thu hoạch. Bởi vì đan dược trị thương, đan dược khác đã hao hết, cần mua thêm dược vật, nên tiếng rao bán linh thảo, yêu đan các loại âm thanh liên miên không dứt, Lục Tiểu Thiên vô cùng thích thú lắng nghe.
“Đi đường thời gian dài như vậy, mọi người cũng cực khổ rồi, nghỉ ngơi một đêm cho thư giãn đầu óc, ngày mai có thể sẽ ác đấu.” Phạm Thanh dặn dò mọi người.
Tu sĩ trong thung lũng đại khái chia làm ba phái, một phái là tiên binh thủ vệ do Vọng Nguyệt thành phái đến, một khi trong thung lũng gặp phải yêu thú công kích, nhân tâm của tán tu không đồng nhất, khiếm khuyết một người chỉ huy, những người này liền đứng lên thống nhất mọi người ngăn cản yêu thú.
Một phái khác là tiểu đội mạo hiểm của gia tộc tu tiên trong Vọng Nguyệt thành, những người này được trang bị linh khí rất tốt, bất luận là linh đao, linh kiếm trong tay, còn có phòng cụ trên người, rõ ràng đều là thứ tốt.
Nhóm cuối cùng chính là những tiểu đội tán tu như đám Lục Tiểu Thiên, số lượng nhiều nhất, nhưng mỗi đội đều có tính toán riêng. Các tán tu phân bố rải rác, bất quá chỉnh thể khí thế của ba phái có thể phân biệt rõ ràng. Mỗi bên tự mình chiếm lấy một khu vực to lớn.