Mục lục
Độc Bộ Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi nghe qua chưa, lần võ lâm đại hội này tổ chức ở Bình Võ huyện thành chúng ta, chưởng môn và đệ tử kiệt xuất của hơn trăm môn phái lớn nhỏ ở toàn bộ Lương Châu cũng đều phái người tới tham dự.” Một trung niên nam tử với đôi má hớp gầy gò cố ý thấp giọng nói.

“Sớm đã nghe nói rồi, tin tức của ngươi có là gì, hiện tại toàn bộ môn phái đều đang đi tới Bình Võ huyện thành, Xích Sa bang bang chủ của chúng ta cũng đã sớm tới rồi, bao trọn một toà khách điếm. Những người tới sau, chỉ sợ ngay cả chỗ nghỉ ngơi cũng không có.” Một gã râu quai nón cười ha hả nói.

Lúc này trong Tiền gia tửu lầu ở huyện thành, đang ngồi không ít giang hồ hiệp khách đầy phong trần, lưng mang đao kiếm. Mọi người đều thảo luận sôi nổi, vô cùng náo nhiệt.

Bình Võ huyện thành tổ chức võ lâm đại hội? Hơn nữa là toàn bộ bang phái trong cả Lương Châu tham dự? Lục Tiểu Thiên ngồi ở một góc không mấy bắt mắt trong tửu lầu, gọi một bình trà và một đĩa thịt bò, im lặng lắng nghe tiếng thảo luận trong tửu lầu.

“Ta muốn nói dĩ nhiên không phải là cái này, võ lâm đại hội tổ chức lớn như vậy trong mười mấy năm nay mới là lần thứ nhất, dù là hiện tại Lương Châu xếp hạng nhất Thiết chưởng môn cũng không có lực hiệu triệu như vậy, các ngươi có biết nguyên nhân bên trong không?” Trung niên nam tử gầy gò sau khi bị phản bác, quyết định lộ chút tin chấn động.

“Nguyên nhân gì?”

“Hắc thiết lệnh!”

“Cái gì, hắc thiết lệnh, sao có thể, không phải đã biến mất gần trăm năm chưa từng xuất hiện sao?” Trong tửu lầu, toàn bộ mọi người đều thất sắc.

Trung niên gầy gò hắng giọng nói: “Hôm qua Tứ Hải bang bang chủ Dư Thiên Sơn gặp phải cừu địch truy sát, bất hạnh chết đi, những người quan chiến chính mắt nhìn thấy hắc thiết lệnh rơi ra từ trên người của Dư Thiên Sơn. Ngoại trừ hắc thiết lệnh, ai có bản lĩnh trong thời gian ngắn như vậy triệu tập toàn bộ bang phái trong Lương Châu tới nghị sự?”

“Nếu nói vậy, đích thực có mấy phần khả năng.” Những người trong tửu lầu lại tranh luận liêm miên, trong nhất thời mặt ai cũng có chút kinh hãi.

Thì ra chỉ là chút chuyện nhỏ trong giang hồ, Lục Tiểu Thiên lắc lắc đầu, chuẩn bị tính tiền rời đi. Ngoại trừ việc tu luyện ra, hắn đối với việc giang hồ phân tranh không có chút hứng thú. Nhưng rất nhanh lời nói của một vị bạch mi lão giả lại khiến cho tay cầm tiền định thanh toán của hắn chợt ngưng lại.

“Nghe đồn rằng người nắm giữ hắc thiết lệnh đã được tiên nhân chỉ điểm qua, năm xưa các bang phái ở Lương Châu cự tuyệt không phục tùng hắc thiết lệnh, sau đó liền gặp phải một phen huyết tẩy đầy máu tanh. Chỉ trong mấy ngày, chỗ ở của bang chủ các bang phái, chưởng môn, nơi thì gặp phải hoả cầu tập kích, lửa này đốt chảy cả kim loại, nước không thể dập, hoặc là bị băng tiễn xuyên qua thân thể, nguyên người bị đông lại thành thạch điêu, băng tiễn đó gặp lửa không tan, vô cùng âm hàn… “

Lục Tiểu Thiên nghe được đồng tử liền rút lại, hoả cầu có thể làm tan chảy kim loại, đó không phải là hoả cầu thuật sao? Còn cái gọi là băng tiễn thuật, hắc bào lão giả trong kết giới khi bị vây khốn đã dùng qua một lần. Kẻ nắm giữ hắc thiết lệnh này có thể có khả năng là tu tiên giả. Bất quá như vậy cũng không đúng lắm, Lương Châu có hơn mười cái huyện thành, môn phái lớn nhỏ hơn trăm, còn võ giả phải dùng mười vạn người để tính, nhất lưu cao thủ cũng không phải số nhỏ, tuyệt thế cao thủ lại có tới mấy người, chỉ bằng sức của một người, căn bản không thể hiệu lệnh nhiều võ giả kiêu ngạo bất tuân được, chỉ có tu tiên giả thực lực cường đại, mới có khả năng khiến cho đám võ giả này thần phục.

Chỉ là khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là vì sao tu tiên giả đó là hao phí tâm cơ đi tìm đám võ giả phổ thông này?

Lục Tiểu Thiên đang cảm thấy nghi hoặc thì một cỗ xe ngựa sang trọng được bảo vệ bởi hai mươi tên nhất lưu võ giả đang từ thành bắc huyện thành tiến vào. Chưa kể bốn thớt bạch mã thân thể trắng như tuyết, thần tuần dị thường mà xe ngựa đang sử dụng, chỉ bằng hai mươi tên nhất lưu võ giả tung hoành ngang dọc đứng cùng một chỗ cũng là một cổ lực lượng vô cùng cường đại.

Xe ngựa đi thẳng vào trong một khu đại viện, không ai dám ngăn cản. Một lão giả tóc bạc cùng với một tên béo ăn mặc như chưởng quỹ đang cung kính đứng đợi ở đó. Nếu như Lục Tiểu Thiên ở đây, nhất định nhận ra tên chưởng quỹ béo đó chính là chưởng quỹ của Diệu Chi đường.

Gia gia…

Xe ngựa dừng lại, từ bên trong đi ra một thanh niên mặc kim bào với vẻ mặt kiêu ngạo, niên kỷ xem ra mới hai mươi mấy, nhưng thái độ tự cao tự đại, hoàn toàn coi thường tất cả các võ giả có mặt ở đây.

“Tại hạ Diệu Chi đường đường chủ Hồ Nhất Bình, vị này là nội đường chưởng quỹ Mã Hồng Đào, bái kiến thánh sư đại nhân.” Lão giả tóc bạc Hồ Nhất Bình và Mã chưởng quỹ đồng thời hành lễ với thanh niên kim bào.

“Ân, các ngươi có tin tức của Tử Linh thảo?” thanh niên kim bào chắp tay đứng trên xe ngựa, trên cao nhìn xuống hai người nói.

“Dạ đúng, nhưng Tử Linh thảo mà thánh sứ đại nhân nói đã bị một thiếu niên khác mua hết rồi.” Mã chưởng quỹ thành thật nói.

“Cái gì? Sắc mặt thanh niên kim bào tức giận, Lương Châu đất đai nghèo nàn, vốn linh vật không nhiều, rất không dễ gì mới có tin tức của Tử Linh thảo, không ngờ lại bị người khác phỗng tay trên.”

“Tại hạ trước đây không biết Tử Linh thảo là thảo dược mà thánh sứ đại nhân cần, có chỗ mạo phạm thánh sứ đại nhân, thỉnh xin đại nhân khoan hồng!”

Cảm nhận được uy áp trên người thanh niên kim bào truyền đến, Mã Hồng Đào hai chân run rẩy, xém tí không nhịn được quỳ xuống. Võ công của đường chủ Hồ Nhất Bình bên cạnh cao hơn y rất nhiều, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt.

“Người đã mua Tử Linh thảo đó, ngươi còn nhớ hắn trông như thế nào không?” Thanh niên kim bào trầm giọng nói.

Mã Hồng Đào liên tục gật đầu: “Vẫn nhớ được.”

“Đan Thanh thánh thủ lập tức vẽ ra bức hoạ của người này, âm thầm điều tra động tĩnh của người này, một khi phát hiện, không được tự ý hành động, lâp tức thông báo bản thánh sứ, cút đi!” Thanh niên kim bào suy nghĩ chốc lát rồi nói.

“Dạ, Dạ!” Hồ Nhất Bình cùng Mã Hồng Đào hai người như được ân xá, vội vàng rời khỏi.

“Về Thanh Liên sơn trang!” Sau khi thanh niên kim bào nói ra một cầu, lại quay về trong xe ngựa.

Lúc này trong xe ngựa, một người phụ nữ thân hình đầy đặn, thân mặc váy đỏ, dung mạo xinh đẹp, đang đùa nghịch lọn tóc bên tai nói: “Ngươi không phải nói Lương Châu một mực là địa bàn của Tư Đồ gia các ngươi sao? Sao lại còn có tu tiên giả khác?”

Kim bào thanh niên sắc mặt âm trầm nói: “việc trước đây là ta nghe trưởng bối trong tộc nói. Gia tộc chúng ta rời khỏi Lương Châu đã hơn trăm năm rồi, thời gian dài như vậy, Lương Châu xuất hiện một tán tu khác, cũng là một chuyện bình thường. Việc này không biết thì thôi, nếu đã để ta biết, không trừ đi người này không được.”

“Chúng ta bây giờ vẫn chưa biết đối phương nông sâu ra sao, ngươi lại nắm chắc vậy sao? Có cần phải thông báo cao thủ trong gia tộc tới đây?” Nữ tử ngã vào trong lòng kim bào nam tử nói.

Kim bào nam tử hừm một tiếng nói: “Lương Châu nơi hoang vu này, tán tu tu vi cao căn bản sẽ không tới, nếu như không phải Vọng Nguyệt Tiên thành cạnh tranh quá kịch liệt, gia tổ cũng đắc tội một vị Trúc Cơ kỳ tiền bối ở trong thành, ta cũng không phải lưu lạc tới Lương Châu này. Huống chi đối phương chỉ lấy Tử Linh thảo, loại linh thảo thấp giai này, chỉ là một tán tu, cho dù là Luyện Khí tầng ba, cũng chưa chắc là đối thủ của ta, càng huống chi chúng ta còn có hai người, có cái gì phải sợ chứ. Phụ thân ta đang chuẩn bị đột phá Luyện Khí tầng bốn, hiện tại căn bản không có thời gian, lại nói chỉ việc nhỏ này mà làm không xong, sau này ta làm sao có thể kế thừa sản nghiệp của gia tộc.”

“Cũng được, vậy chúng ta trước tra thử người này thế nào, bất quá cũng phải tìm được người này trước đã.”

Kim bào thanh niên gật đầu nói: “Chỉ cần hắn còn ở Lương Châu thành, tuyệt không thoát khỏi tai mắt của chúng ta. Lương Châu bang phải lớn nhỏ hơn trăm, võ giả càng là đếm không hết, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức của người đó, tới lúc đó tuỳ cơ hành động.”

Bình Võ huyện không ngờ lại có khả năng xuất hiện tu tiên giả. Đã từng đấu đá với hắc bào lão giả, Lục Tiểu Thiên bản năng đối với người khác cũng có một chút đề phòng. Nhưng hắc bào lão giả không hề hé nửa lời với hắn, tình huống của tu tiên giới hắn hoàn toàn không biết. Lục Tiểu Thiên sau khi suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy nhất định có một chút hung hiểm, nhưng cũng phải thử tiếp xúc tìm hiểu một số tình hình của tu tiên giới. Nếu không chỉ bằng bản thân hắn tu luyện, có thể cả đời cũng không thể tu luyện tới Luyện Khí tầng bồn, tầng năm. Lúc này tu tiên đã mở ra cho hắn một cánh cửa lớn, hắn tuyệt không cam lòng dễ dàng dừng bước tại chỗ.

“Xem ra lần võ lâm đại hội này nhất định phải tham gia rồi.”

Lục Tiểu Thiên lẩm bẩm, lấy ra bạc vụn để lên bàn rồi rời đi. Sau khi hắn rời đi không lâu, hai hán tử trung niên đội nón trúc trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ. Một người trong đó vội vàng rời đi, còn người khác thì tụt lại phía sau dòng người hối hả qua lại trong huyện thành.

Theo sự tập hợp của võ giả các nơi về Bình Võ huyện thành, lúc này giang hồ hiệp khác trong huyện thành càng ngày càng nhiều, trên đường lớn xe ngựa qua lại đông đúc, dòng người ngược xui không ngớt. Trên đường lớn Lục Tiểu vẫn chưa cảm nhận thấy biến hoá của hai hán tử vừa rồi, vì người thật sự quá nhiều.

Nhưng sau khi ra khỏi thành, nam tử đội nón trúc cũng di theo, rất nhanh liền khiến hắn cảnh giác.

“Chẳng lẽ lại là người của Diệu Chi đường?” Lục Tiểu Thiên chau mày, bước đi nhanh hơn về phía nơi hoang dã không người.

Gia….

Hơn mười tên nhất lưu võ giả trên đường lớn tung hoành ngang dọc, phía sau bốn thớt bạch mã kéo theo xe ngựa đi sau. Võ giả trên đường vốn muốn mở miệng mắng chửi, nhưng nhìn thấy một đám nhất lưu võ giả, nhất thời ngậm chặt mồm, hoạ từ miệng ra, cổ lực lượng mạnh mẽ như vậy, bọn họ không thể nào dây vào được.

Đi ra khỏi thành, kim bào nam tử và nữ tử váy đỏ rời khỏi xe ngựa, một đường theo ký hiệu mà nam tử đội nón trúc lưu lại hướng về nơi hoang dã đuổi theo. Nhưng đuổi theo được một đoạn, liền tiến vào khu rừng rậm nhìn thấy hán tử trung niên đội nón trúc đang ngơ ngác nhìn về phía xa xa.

Kim bào nam tử lạnh giọng nói: “Người đâu?”

“Ngươi tính là cái thá… Ối aaa!” nam tử trung niên vừa muốn phản bác thiếu niên trước mặt, bởi vì gã không nhận biết đối phương, nhưng mới nói được một nửa, nơi bụng liền truyền tới một trận đau đớn, cả người giống như con tôm cong lại bay ra xa ngoài bốn năm trượng, rơi trên mặt đất hét thảm.

“Trước khi sự nhẫn nại của ta vẫn còn, ngươi tốt nhất nói ra lời ta muốn nghe.” Kim bào nam tử sắc mặt băng hàn nói.

“Ta, ta theo thiếu niên kia một đường rời khỏi thành, tới khu rừng này, đối phương liền biến mất, ta, ta không biết hắn đi đâu nữa!” Nhìn thấy nhãn thần băng hàn của kim bào nam tử, hán tử đội nón trúc rùng mình, mặt tái xanh nói.

“Đồ vô dụng!” Tay phải kim bào nam tử vung lên, một đạo băng nhận thuỷ tinh bắn vào ngực hán tử, trong chốc lát biến gã thành một toà băng điêu, hán tử trung niên mang theo vẻ kinh hoàng bị đọng lại trong băng điêu này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK