Mục lục
Độc Bộ Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để tránh con mồi bị cướp mất, con Thanh Lang to lớn doạ lui một con khác nhỏ hơn, giành trước một bước nhanh chóng lao về phía Lục Tiểu Thiên.

A….

Lục Tiểu Thiên cởi bỏ cái giỏ sau lưng rồi thét lên chói tai, ném cây dao chẻ củi về phía con Thanh Lang. Hắn lợi dụng lúc con Thanh Lang đang né tránh liền dùng hết sức lực toàn thân mà bỏ chạy trên nền tuyết trắng. Nhưng Thanh Lang né qua trong thoáng chốc rồi tăng tốc đuổi theo, cự ly giữa một người một thú đang ngày càng thu hẹp.

Chạy tới chỗ một con dốc nhỏ, Lục Tiểu Thiên trượt chân ngã từ trên con dốc xuống. Con Thanh Lang phía sau gầm nhẹ rồi nhảy phọt theo.

Lục Tiểu Thiên vô cùng sợ hãi, hầu như không dám nhìn cảnh tượng kinh khủng này.

“Hống!” Một tiếng gầm thét uy nghiêm hơn nhiều khiến Lục Tiểu Thiên gần như xây xẩm mặt mày. Trong ánh mắt khó tin của Lục Tiểu Thiên, một con Hắc Hùng*(1) cự đại cao gần trượng*(2) đang rít gào chạy đến như điên. Mặt đất băng giá nơi đây cũng vì cái cơ thể nặng hơn hai ngàn cân*(3) đang chạy bên trên mà run lên. Sự linh hoạt và tốc độ của Hắc Hùng biểu hiện ra không phù hợp chút nào với thân hình khổng lồ đó.

(1): Gấu đen. (2): Một trượng bằng 3.33 mét. (3): Một cân bằng 0.5 ký.

Con Thanh Lang đang vô cùng hung dữ chợt rú lên thảm thiết. Nó không hề có sức phản kháng bị Cự Hùng một chảo tát bay. Con Thanh Lang nặng hơn trăm cân hét thảm một tiếng giống như mất đi cân nặng đụng vào thân cây ở xa hơn hai trượng. Thân cây to dày như vòng eo người lớn dưới sự va chạm này cũng lắc lư dữ dội. Thanh Lang giống như vật đã chết nằm trên mặt đất, một chút động tĩnh cũng không có.

Còn một con Thanh Lang khác sớm đã sợ hãi, bỏ chạy không thấy tung tích.

Trong cơn sửng sốt, Lục Tiểu Thiên quên luôn cơn đau khi té trên dốc xuống, nhìn cự Hùng trên mặt đầy lông lá xông về phía mình. Khi Hắc Hùng thở ra, một mùi tanh hôi nồng nặc phả lên trên mặt. Hắn thậm chí nhúc nhích một chút cũng không dám.

Đúng lúc này, một tiếng sáo thanh thuý dễ nghe vang lên. Cự đại Hắc Hùng gầm nhẹ một tiếng rồi quay lưng bỏ đi, mặc kệ Lục Tiểu Thiên ở phía sau, vô cùng ôn hoà phục tùng chạy về nơi tiếng sáo vang lên.

Ngay sau đó, Lục Tiểu Thiên nhìn thấy một lão già thân mặc trường bào màu đen, chỉ lộ ra một khuôn mặt tái nhợt đầy nét nhăn đột nhiên xuất hiện trên núi tuyết. Lão phất nhẹ tay áo rộng thùng thình, một luồng kình phong ập tới mặt Lục Tiểu Thiên. Hắn chưa kịp có chút phản ứng thì đã ngất đi.

Hắc bào lão giả không thấy chút động tĩnh nhưng chỉ cần mấy bước đã vượt qua cự ly mấy trượng, tới trước người Lục Tiểu Thiên, lấy ra một cái bàn tròn*(1) bằng thuỷ tinh trong suốt, cầm lấy tay Lục Tiểu Thiên đặt lên trên. Thuỷ tinh bàn lập tức hiện ra màu đỏ, lam, lục, kim*(2), hoàng*(3), năm loại màu sắc xoay tròn trộn lẫn với nhau, loại biến hoá này một mực chưa từng dừng lại.

*(1)Bàn: Miền Nam gọi Dĩa. Miền Bắc gọi là Đĩa. (2) Kim là Kim trong ngũ hành hoặc kim trong kim tiền đều là màu vàng. (3) Hoàng là màu vàng, tạm thời chưa hiểu ý tác giả có nhầm hay không nên để nguyên Kim và Hoàng, chứ dịch vàng, vàng không thì kỳ quá.

“Hắn có lẽ có linh căn, nếu không cũng không thể kích hoạt cái linh bàn này, chỉ là biến hoá bất định, đây là linh căn gì đây. Thôi bỏ đi, nơi thế tục Bắc Lương quốc này, kiếm một người có linh căn thật sự quá khó khăn. Đúng lúc không có thủ hạ trong tay, chỉ có thể tạm thời chấp nhận vậy.

Hắc bào lão giả vẻ mặt âm u bất định, hắn đi lại trong tu tiên giới bao năm nay, cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống Trắc Linh Bàn không thể dò xét ra đây là loại linh căn gì. Một lúc sau, hắc bào lão giả miệng niệm một câu chú ngữ. Hắc Hùng gầm nhẹ một tiếng cúi xuống nắm lấy Lục Tiểu Thiên, nhanh chóng chạy theo hắc bào lão giả. Dù Hắc Hùng đang điên cuồng chạy theo nhưng Hắc bào lão giả chỉ cần khẽ nâng bàn chân thì đã ở phía trước rồi, núi rừng từng bước bị bỏ lại phía sau.

Mấy canh giờ sau, sâu bên một ngọn cách Lôi Đao Sơn hàng trăm dặm, một hạp cốc tràn ngập sương mù trắng, bên trong có tiếng gầm thét liên miên không dứt của rất nhiều dã thú.

Ơ bên ngoài cốc khẩu, có ba bóng người mơ hồ.

“Đám tạp chủng Linh Tiêu Cung thật sự đuổi theo rất sát, chúng ta một đường chạy tới Bắc Lương quốc, không dễ dàng gì mới thoát khỏi tay chúng. Nếu như đám chó điên này vẫn cắn chặt không chịu buông, chỉ sợ chúng ta thật không còn chỗ ẩn thân.

Một gã trên mặt đầy râu với thân hình lực lưỡng, trong trời đông rét này vẫn để thân trần, lộ ra làn da màu cổ đồng, cùng với cây rìu bằng đồng để ngay giữa người, lúc này khẽ nói.

Thế lực của Linh Tiêu Cung quá lớn, cũng do Huyết Chu Nho, nếu không phải ngươi làm việc không sạch sẽ, thì làm sao có thể để người của Linh Tiêu Cung tìm ra một chút manh mối? Khiến chúng ta phải trải qua nhiều năm như chó nhà có tang, bây giờ linh thạch trong tay sắp dùng hết rồi. Chẳng lẽ phải giống như những kẻ phàm phu tục tử, ăn ngũ cốc với hoa màu?” Một thiếu phụ váy xanh có thân hình đẫy đà, trên mặt có vết sẹo nhỏ với vẻ oán trách nói.

“Đây sao có thể trách ta, tu sĩ Linh Tiêu Cung đích thực rất lợi hại, nếu không phải do các người nổi lòng tham giết người đoạt bảo, thì sao có thể xảy ra những việc sau này?” Huyết Chu Nho có cơ thể như một đứa trẻ bảy tám tuổi nhưng thực tế đã là một nam tử hơn bốn mươi tuổi với bộ râu thanh sắc trên cằm đang mặc trường bào màu đỏ nói. Sau khi nghe được lời của thiếu phụ váy xanh liền chế nhạo nói:” Lại nói nếu không phải do đệ tử Linh Tiêu Cung bức ép, chúng ta cũng không thể nào mà phát hiện được một nơi như thế, lại có một hạp cốc bí ẩn như vậy. Nơi đây linh khí nồng đậm chắc là một khối bảo địa.”

“Đã bảo địa hay là hung địa, hiện tại nói còn quá sớm, hạp cốc này có chút kỳ quặc, trong cốc sương mù đọng lại không tan, hơn nữa trong cốc dường như có cấm chế ngăn cách thần thức. Tu sĩ chúng ta tiến vào bên trong cũng sẽ giống như người thường mà thôi. Nếu như chạm trán yêu thú trong cốc, e rằng tình hình còn hung hiểm hơn nhiều.” Đại hồ tử* sắc mặt thận trọng nói.

*Đại hồ tử: là gã đầu tiên giới thiệu có thần hình lực lưỡng để trần có râu.

Thiếu phụ váy xanh không kiên nhẫn nói: “Linh thạch, linh dược trên người chúng ta cũng sắp hết rồi, nếu không thể bổ sung, về sau sẽ phải thế nào đây? Bên trong dù có hung hiểm nhưng cũng phải đi vào xem thế nào, nói không chừng đây là một khối bảo địa. Cảnh lão quái cũng thật là, đã đi ra ngoài mấy ngày rồi mà còn chưa quay lại, lão nương chỉ có thể tự mình đi vào thôi.”

“Nếu đã như vậy, các ngươi có thể tự mình đi vào thám thính tình hình.” Một tiếng nói già nua và âm trầm vàng lên, tiếp sau đó là âm thanh trầm trọng do bước chân đi trên đất của một con Hắc Hùng khổng lồ truyền đến.

Thiếu phụ váy xanh nghe xong liền biến sắc, sau đó giả bộ cười nói: “Cảnh đạo hữu quá lời, thần thiếp vừa rồi bất quá chỉ là nói đùa mà thôi. Hạp cốc này có chút cổ quái, tu vi của Cảnh đạo hữu là cao nhất trong bốn người chúng ta, lại hiểu luyện đan chi đạo. Nếu như không có Cảnh đạo hữu, mấy người chúng ta làm sao có năng lực xông vào hạp cốc cổ quái này chứ.”

“Cảnh đạo hữu, ngươi quay lại rồi, thật khiến ta phải khổ sở đợi chờ a.”

Lục Tiểu Thiên trong lúc mê man nghe thấy một tràng cười sảng khoái, “Này, người bắt thằng nhóc con về đây làm gì?”

“Vóc dáng ngươi to lớn mà sao lại khờ khạo như vậy, chúng ta một đường chạy trốn tới Bắc Lương Quốc. Đan đồng của Cảnh đạo hữu chạy không kịp, bị đệ tử Linh Tiêu Cung giết chết. Tự nhiên phải kiếm lại một đan đồng khác chứ.” Chu Nho nam tử cười nói. “Bất quá Cảnh đạo hữu đã tìm được đan đồng rồi, vậy chúng ta có thể chọn ngày giờ đi vào trong cốc thám thính một phen?”

“Đúng rồi, Huyết Chu Nho nói cũng phải. Cảnh đạo hữu, hạp cốc này tuy rằng có chút hung hiểm, nhưng nói không chừng cũng là một khối bảo địa, càng tốt hơn là nơi đây vẫn chưa có sự xuất hiện của tu sĩ khác, đây chính là bảo địa trời ban.”

Huyết Chu Nho và Đại Hồ Tử nghe được liền gật đầu, những tu sĩ chuyên săn tìm bảo vật như bọn họ, địch nhân lớn nhất không phải là cơ quan, bẫy rập, yêu thú của nơi chôn cất bảo vật, mà là đến từ các tu sĩ khác có lòng dạ hiểm ác. Chỉ tính riêng bản thân bọn họ, trên tay mỗi người đều nhuốm máu hơn mười mạng người. Bọn họ là những tán tu phiêu bạt lang thang khắp nơi, để có thể sống lâu như vậy đa phần đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt, sát phạt quyết đoán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK